31
Sau khi nói ra cuộc trò chuyện đó, trong lòng tôi vui sướng trước nay chưa từng có.
Từ đó về sau, tôi đã lâu không có liên lạc gì với bố mẹ nữa.
Ngay cả tôi mang thai, sinh con cũng không nói cho họ biết.
Có lẽ là do tin tức từ vòng bạn bè của mẹ chồng tôi, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi.
"Kiều Kiều, em sinh con rồi?"
"Ừm."
"Có thể gọi video cho anh, xem em bé không?"
"Không cần, tôi nhớ các người cũng không thích con nít."
Sau đó, bố tôi chuyển cho tôi một khoản tiền rất lớn, nói là lì xì cho con, nhưng tôi không nhận.
32
Lại một năm nữa, sinh nhật tôi.
Mẹ gửi lời chúc sinh nhật cho tôi, đồng thời gửi một đoạn dài.
"Kiều Kiều sinh nhật vui vẻ. Bây giờ mẹ nhớ rõ sinh nhật của con, hàng năm sau này đều sẽ nhớ rõ. Những năm qua, là bố mẹ sai rồi, chúng ta không có trách nhiệm làm cha mẹ, chúng ta không phải cha mẹ hợp cách. Tuy rằng hiện tại nói đã muộn, nhưng chúng ta vẫn muốn nói một câu xin lỗi với con. Mấy năm nay, làm con gái của chúng ta vất vả cho con rồi."
Tôi thấy, mỗi một vòng bạn bè của mẹ chồng tôi đăng lên, bố mẹ tôi đều sẽ ở phía dưới khen ngợi.
Có một bức ảnh con trai tôi chơi đùa với Khả Khả, mẹ tôi nhắn lại ở bên dưới: Bà ngoại rất sợ chó, nhưng nếu Nono thích, bà ngoại sẵn lòng nuôi một con, sau này Nono trở về có thể chơi cùng nó.
Nhưng mà, tôi chưa từng mang Nono đi xem họ một lần.
33
Bố mẹ tôi đến tuổi già, dường như cuối cùng mới phát hiện tầm quan trọng của người nhà.
Họ cẩn thận từng li từng tí muốn bồi thường cho tôi, nhưng tôi đã không cần.
Quá muộn rồi!
Lúc tôi cần họ nhất, họ chưa bao giờ ở bên cạnh tôi, bây giờ trở về có ích lợi gì đâu?
Có đôi khi, thái độ kinh sợ của họ ngay cả Dương Dương cũng có chút không đành lòng, muốn khuyên tôi thôi. Nói tuổi họ đều lớn như vậy, cần gì níu lấy quá khứ không buông.
Nhưng tôi không muốn! Tôi không buông xuống được cũng không quên được!
Thương thế từng chịu qua, đời này đều không thể khỏi hẳn. Từng vết thương trên ngực kia, không giờ khắc nào không nhắc nhở tôi, lúc trước là như thế nào từng bước một vượt qua!
Lúc ở nhà trẻ, tôi bị dì ngược đãi, ở nhà đau bụng chết cũng cố nén không dám đi WC.
Lúc bảy tuổi, tôi ép buộc bản thân phải khắc phục nỗi sợ hãi khi ở nhà một mình trong đêm tối, đến bây giờ mỗi tối đi ngủ tôi đều phải bật đèn.
Hồi tiểu học, mỗi lần họp phụ huynh chỉ có phụ huynh của tôi không đến tham gia, tự trách mình.
Lúc cấp hai, lần đầu tiên kỳ sinh lý đến sợ hãi bất lực.
Lúc học cấp ba, một mình nằm viện cô độc ủy khuất...
Đúng vậy, tôi thù dai như vậy đấy.
Mỗi một bước bôn ba gian nan từ nhỏ đến lớn tôi đều nhớ rất rõ ràng, bởi vì cảm giác đau đớn cũng là thật sự như vậy.
Con đường trưởng thành này, tôi đi quá cực khổ!
Tôi không muốn quên.
Nếu như cứ tha thứ như vậy, tôi cảm thấy là phản bội vô số lần mình lâm vào tuyệt vọng trong quá khứ!
Tôi đau lòng quá khứ của mình.
Cho nên, bố mẹ của tôi, để cho chúng ta sống quãng đời còn lại an tâm đi!