Ông Xã Tổng Tài Rất Ngọt Ngào - Chương 5: LIỆU CÓ CHUYỆN ĐỤNG CHUYỆN
- Home
- Ông Xã Tổng Tài Rất Ngọt Ngào
- Chương 5: LIỆU CÓ CHUYỆN ĐỤNG CHUYỆN
An Nhiễm Nhiễm cạn lời, cô hoàn toàn không đáp lại anh được.
Nhưng cô vẫn không can tâm: “Nhưng ai mà biết được anh sẽ để tôi làm những chuyện kỳ lạ gì cơ chứ. Tôi nói trước, giết người, phóng hỏa, trộm cắp, những chuyện như thế tôi không làm đâu.”
“Tôi cũng có hứng thú với chuyện đó. Vậy nên, nếu cô có câu hỏi hoặc thắc mắc gì, thì bây giờ có thể nói ra luôn.”
Vân Mặc Phi tuy bận rộn nhưng vẫn thong dong vắt chéo chân, chống tay lên cằm, kiên nhẫn chờ đợi cô.
“Có phải chỉ cần tôi ký bản hợp đồng này thì cô nhi viện có thể được giữ lại không?”
An Nhiễm Nhiễm cắn môi nghi hoặc hỏi.
“Những căn nhà trong khu phố cổ đều bắt buộc phải phá dỡ, tương lai khu vực đó sẽ xây dựng phố thương mại trung tâm. Nếu giữ lại cô nhi viện, nó sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan của cả khu. Nhưng, tôi có thể đảm bảo với cô rằng, cô và những đứa trẻ ở cô nhi viện sẽ không phải rời xa nhau, trái lại, tất cả mọi người đều sẽ có chung một mái ấm.”
Giọng điệu của Vân Mặc Phi vẫn cương quyết và cứng rắn như cũ, nhưng so với lúc ở khách sạn, anh rõ ràng đã nhượng bộ hơn nhiều.
Ít nhất thì anh không còn khăng khăng muốn phá dỡ cô nhi viện nữa.
Quan trọng hơn cả là mọi người không cần phải xa nhau, đây mới là mục đích ban đầu An Nhiễm Nhiễm đến tìm anh.
Nhưng, để đề phòng trên bản hợp đồng có những điều khoản bất bình đằng quá đáng, An Nhiễm Nhiễm âm thầm tính toán trong lòng, không vội đồng ý ký tên.
Cô tỉ mỉ, cẩn thận đọc nội dung trong bản hợp đồng, đến khi đọc xong, cô mới đưa ra câu hỏi: “Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực tôi có bị hạn chế sự tự do không? Bởi vì tôi vẫn còn đang học đại học, vậy nên…”
“Không bị hạn chế, cô có thể đi học như trước kia. Nhưng với điều kiện, trong thời gian hợp đồng, cô phải chuyển đến nơi tôi ở.”
“Tại sao?”
Đáy mắt An Nhiễm Nhiễm ánh lên vẻ kinh ngạc, trong đầu hiện lên cảnh tượng cô và anh sống chung dưới một mái nhà.
…Nếu vậy, cô sẽ sống rất khổ sở, đúng không?
“Đừng hiểu nhầm. Tôi bảo cô chuyển đến chỉ để thuận tiện tìm cô hơn thôi, cô phải xuất hiện bất cứ lúc nào tôi cần. Cũng tức là…”
Ánh mắt Vân Mặc Phi trêu đùa cô và nói: “Cô, chẳng qua chỉ là người giúp việc trong nhà tôi thôi, chuyên quản lý việc ăn uống ngủ nghỉ của tôi, xử lí những công việc lặt vặt phức tạp. Hơn nữa, còn là làm không lương, cô hiểu chưa?”
“Người… giúp việc?”
Nghe thấy ba chữ này, đầu óc An Nhiễm Nhiễm liền nổ toang.
Thì ra cái tên tư bản chủ nghĩa này nói cả nửa ngày là muốn cô làm người giúp việc cho hắn?
“Cô An? Cô còn câu hỏi gì khác nữa không?”
Thấy cô gái nhỏ nhắn trước mắt mình nghệt mặt ra, đáy mắt Vân Mặc Phi lóe lên một ý cười.
An Nhiễm Nhiễm hoàn hồn trở lại: “Tôi muốn hỏi một câu cuối cùng là, trong thời gian hợp đồng, tôi và anh chỉ là quan hệ chủ tớ thôi đúng không? Chắc không xảy ra những chuyện như đụng chạm thân thể đâu nhỉ?”
“Đương nhiên! Khoan hãy nói đến chuyện có bao nhiêu người khao khát tôi, cho dù không ai đếm xỉa tới thì tôi cũng sẽ không thèm khát đến mức phải đi động vào người cô.”
Lời vừa dứt, Vân Mặc Phi rút từ trong túi áo ra một cây bút máy, ý bảo cô có thể ký tên lên trên.
An Nhiễm Nhiễm bị giọng điệu của anh dọa đến mức toàn thân rét run, tay cầm bút rung cả lên.
Cái đồ giời ơi đất hỡi này nữa!
Cái gì mà “Khoan hãy nói đến chuyện có bao nhiêu người khao khát tôi, cho dù không ai đếm xỉa tới thì tôi cũng sẽ không thèm khát đến mức phải đi động vào người cô.”
Tuy dáng người của cô chưa đạt đến mức gọi là sexy điên đảo mê hồn, nhưng tỉ lệ cơ thể thì vô cùng cân đối. Cái đồ đàn ông chết dẫm này không biết nói chuyện tích đức chút à?
Nhưng, An Nhiễm Nhiễm, anh ta không đụng tới cô, đây không phải chuyện tốt hay sao? Hà cớ gì cô phải để bụng chuyện đó chứ?
“OK, bàn tới đây là xong rồi, sau khi ký hợp đồng xong cô lập tức trở về cô nhi viện thu dọn đồ đạc, sau đó đến địa chỉ này, lúc ấy sẽ có người hướng dẫn cô phải làm gì!”
Vân Mặc Phi đặt một tờ giấy trước mặt An Nhiễm Nhiễm, sau đó đứng dậy trở lại phía sau bàn làm việc của mình.