Ông Xã Tổng Tài Rất Ngọt Ngào - Chương 4: ĐIỀU KHOẢN KHÔNG BÌNH THƯỜNG
Trong xe bao trùm bởi sự yên lặng kì lạ. An Nhiễm Nhiễm bị anh nhìn tới mức nổi hết da gà. Đúng lúc định mở miệng hỏi thì thấy Vân Mặc Phi đã thu lại ánh mắt nhìn cô không chút vết tích.
Xe chạy trong thành phố gần hai mươi phút, cuối cùng cũng dừng lại.
Vân Mặc Phi mở cửa xuống xe trước, An Nhiễm Nhiễm vội vàng theo xuống sau.
Trước mặt là một tòa nhà cao vút lên mây, tấm biển “Tập đoàn YS Vân Thánh” trang nghiêm trước cửa trông như một biểu tượng vậy. Nó tượng trưng cho sự to lớn vĩ đại, tượng trưng cho vị thế không dễ dàng bị rung chuyển của tập đoàn.
Công ty quy mô lớn như thế, tuyệt đối không thể tìm được cái thứ hai ở thành phố Kinh này.
An Nhiễm Nhiễm cũng không ngờ rằng Vân Mặc Phi sẽ đưa mình đến công ty của anh.
Anh ta muốn làm gì nhỉ?
“Còn ngây ra đấy làm gì? Đi theo tôi.”
Thấy cô cứ đứng mãi ở chỗ cũ không di chuyển tí nào, Vân Mặc Phi bèn lên tiếng nhắc nhở.
An Nhiễm Nhiễm “vâng” một tiếng rồi vội vàng rảo chân bước nhanh.
Hai người một đi trước, một theo sau vào công ty, đi thang máy lên phòng tổng tài ở tầng 38.
Phòng làm việc của Vân Mặc Phi có thiết kế hiện đại, từ màu sắc, phong cách cho đến sự bày trí, mỗi một điểm đều được nghiên cứu vô cùng kĩ lưỡng và tỉ mỉ.
Không những thế, nội thất cũng được lắp đặt cực kỳ đầy đủ. Thảm trải sàn, sofa da thật, tủ rượu, quầy bar, giá sách, các loại tranh treo tường và tác phẩm nghệ thuật, còn có thêm một phòng nghỉ nữa… Rộng rãi, thoải mái đến mức khiến người khác phải trầm trồ không thôi.
Ngó nghiêng phòng làm việc xong, ánh mắt An Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng chuyển hướng lên người Vân Mặc Phi.
Cô chỉ thấy người đàn ông đó thoáng chốc đã trở về vị trí bàn làm việc, áo vest cũng đã cởi ra, ống tay áo sơ mi được xắn cao lên đến khuỷu, trên sống mũi cao vút có thêm một cặp kính gọng vàng. Gương mặt anh tuấn, lạnh lùng ấy dường như tôn thêm vài phần tao nhã.
“Anh Vân, cho tôi hỏi một chút, anh đưa tôi đến đây để làm gì?”
An Nhiễm Nhiễm đứng ở chỗ trống trong phòng làm việc, tò mò hỏi anh.
Mười đầu ngón tay Vân Mặc Phi lướt như bay trên bàn phím, không liếc nhìn cô mà nói: “Đợi tí rồi cô sẽ biết. Cô tự tìm chỗ ngồi một lát đi.”
“Vâng.”
An Nhiễm Nhiễm đáp một tiếng, rồi đành ngồi xuống sofa.
Đợi khoảng chừng mười phút, Vân Mặc Phi cuối cùng cũng ngừng đánh máy, quay người đứng dậy vòng qua bàn làm việc, cầm một tệp tài liệu vừa in ra đến chỗ cô.
Anh ngồi đối diện với An Nhiễm Nhiễm, đưa tệp tài liệu trong tay cho cô: “Cô xem xem, nếu không có thắc mắc gì thì ký tên lên trên.”
“Đây là gì cơ?”
An Nhiễm Nhiễm nghi hoặc mở ra xem.
“Hợp đồng lao động.”
Vân Mặc Phi lười biếng nhếch mí mắt, không quên giải thích với cô rằng: “Lấy cô làm điều kiện để đổi lấy quyền quy hoạch phát triển cô nhi viện ở khu phố cổ. Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, cô không được thắc mắc, phải thực hiện tất cả mọi yêu cầu tôi nói với cô một cách vô điều kiện. Lệnh của tôi, cô chỉ có nghĩa vụ là chấp hành, chứ không có tư cách phản đối. Nếu vi phạm hợp đồng, vậy thì cô phải trả số tiền vi phạm hợp đồng tương ứng.”
“Đợi chút…”
Thấy anh nói một tràng dài, đầu óc An Nhiễm Nhiễm rõ ràng không xoay chuyển kịp: “Anh vừa mới nói, tôi không được thắc mắc mà phải thực hiện tất cả mọi yêu cầu anh đưa ra một cách vô điều kiện… Cho tôi hỏi, tất cả mọi yêu cầu mà anh nói có giới hạn phạm vi không?”
“Không!”
Vân Mặc Phi dứt khoát trả lời: “Bây giờ là cô đang van xin tôi, vậy thì bản hợp đồng này vốn dĩ chính là hợp đồng không bình đẳng. Tôi bảo cô ký hợp đồng, là để đề phòng trong thời gian tôi vì cô giữ lại cô nhi viện, cô có hành vi vi phạm điều khoản. Vậy nên, bản hợp đồng này bảo đảm quyền lợi của bản thân tôi, chứ không phải bảo đảm quyền lợi của cô. Cô hiểu không?”
“…”