Ông Xã Tổng Tài Rất Ngọt Ngào - Chương 3: ĐỒ LƯU MANH
“Tôi…”
Thấy khuôn mặt anh tuấn bất chợt càng lúc càng phóng to trước mắt mình, An Nhiễm Nhiễm bị dọa sợ một phen, cô định lùi về sau mấy bước.
Nhưng phản ứng của đàn ông nhanh hơn. Anh nhanh chóng nghiêng người, một tay chống lên giường bao lấy cô, tay còn lại đặt lên ngực cô, mạnh mẽ ghì chặt cảm nhận sự mềm mại ở đó. Giọng điệu châm biếm nói: “Số vốn duy nhất mà cô có lúc này, chỉ còn lại đêm đầu tiên của cô thôi. Cô có muốn dùng nó để đánh đổi lấy cô nhi viện không?”
An Nhiễm Nhiễm không ngờ người đàn ông này lại bất ngờ động tay động chân với cô, dọa cô sợ tới mức thần hồn nát thần tính, phát ra âm thanh thét chói tai.
Vân Mặc Phi thấy vậy liền bất giác phì cười, lạnh lùng thu tay về, sau đó đứng thẳng người lại, chế nhạo cô: “Yên tâm đi. Cứ cho là cô thật sự đồng ý, thì tôi cũng chưa chắc đã cần. Tôi chưa thèm khát tới mức phải để một cô gái cơ thể chưa dậy thì xong đến lấy lòng tôi. Vậy nên…” Anh quay người nhặt chiếc áo khoác bị rơi xuống đất, không quên nói: “Cô đi được rồi đấy!”
Và rồi để lại cho An Nhiễm Nhiễm là một bóng lưng lạnh lùng, kiên định.
Khi An Nhiễm Nhiễm rời khách sạn, trên trời mưa bay lất phất, cảm giác không khí có hơi lạnh, thật giống với tâm trạng cô lúc này.
Việc tìm Vân Mặc Phi đàm phán thất bại, chuyện cô nhi viện chắc chắn không thể cứu vãn được nữa. Điều duy nhất mà cô có thể làm bây giờ chính là dùng chút thời gian còn lại để ở bên mẹ Viện trưởng, ở bên những đứa trẻ, và tạm biệt họ.
Nghĩ đến đây, An Nhiễm Nhiễm hít một hơi dài chạy về phía bên đường, cô định vẫy xe trở về cô nhi viện.
Nhưng khi vừa qua phía bên kia đường, đột nhiên, một chiếc xe Maserati từ góc phố lao đến như tên bắn, phanh gấp đỗ lại chỗ cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt lạnh lùng lộ ra từ ghế lái.
Người đến, chính là Vân Mặc Phi.
“Anh có chuyện gì à? Hay là cảm thấy lúc nãy lăng mạ tôi chưa đủ?”
An Nhiễm Nhiễm cau mày nhìn anh, trong đầu nảy ra cảnh tượng vừa xảy ra ở khách sạn, cô hơi bực bội.
Vân Mặc Phi lạnh nhạt liếc cô một cái, nói vẻ ra lệnh: “Lên xe.”
“Tại sao tôi phải lên xe với anh? Tôi nghĩ là mình với anh Vân đây không còn chuyện gì hay ho để bàn nữa rồi chứ?”
Vì một chút lòng tự trọng còn sót lại của cô, An Nhiễm Nhiễm thẳng thừng từ chối anh.
Vân Mặc Phi nghe nói thế liền nhướng mày, khóe miệng lộ vẻ gian tà nói: “Vậy à? Vừa nãy trong khách sạn, không phải cô còn trưng ra bộ dạng cương quyết, mạnh mẽ vì cô nhi viện, chuyện gì cũng sẽ làm hay sao? Tôi vốn dĩ định cho cô một cơ hội, nhưng xem ra cô không cần nó nữa nhỉ?”
Nói xong, Vân Mặc Phi đang chuẩn bị ấn nút đóng cửa sổ thì…
“Đợi chút!”
Vào thời khắc then chốt nhất, An Nhiễm Nhiễm mạnh bạo thò tay qua cửa sổ xe, ngăn cản động tác của anh, kích động nói: “Ý của anh Vân là, anh đồng ý giữ lại quyền quy hoạch phát triển cô nhi viện sao?”
“Cô muốn biết thì lên xe. Cơ hội chỉ có một, nếu lỡ cơ hội lần này thì đừng mơ tưởng đến chuyện có lần thứ hai nữa.”
“Được, tôi lên xe đây.”
Chỉ cần có thể bảo vệ được cô nhi viện, đừng nói là lên xe, ngay cả lên núi đao xuống biển lửa cô cũng chẳng tiếc gì.
An Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bước lên xe, ngồi ở chỗ ghế phụ.
Khởi động xe xong, Vân Mặc Phi liền hỏi cô: “Cô tên gì?”
“An Nhiễm Nhiễm.”
“Mấy tuổi?” Anh lại hỏi.
“Hai mươi mốt.”
An Nhiễm Nhiễm thành thật trả lời, trong lòng nghĩ không biết anh ta hỏi nghiêm túc như vậy để làm gì? Điều tra hộ khẩu ư?
“Thành niên rồi?”
Biểu cảm của Vân Mặc Phi có chút kì quặc.
An Nhiễm Nhiễm nhất thời tức giận: “Phí lời, tôi trông giống trẻ vị thành niên lắm à?”
“Ít nhất thì cơ thể cô không tương xứng với độ tuổi cho lắm.”
Vân Mặc Phi nhếch môi châm biếm.
“Anh… Cái đồ lưu manh!”
An Nhiễm Nhiễm nổi nóng, vội vàng thu hai tay chắn trước ngực, hai má ửng hồng.
Vân Mặc Phi thấy vậy bất giác cười thành tiếng: “Yên tâm. Cứ cho là tôi muốn giở trò lưu manh đi, thì đối tượng cũng tuyệt đối không phải cô. Tạm thời tôi không có hứng thú với nhi đồng chưa thành niên.”
“Anh…”
Anh mới là nhi đồng chưa thành niên ấy! Cả nhà anh đều là nhi đồng chưa thành niên!
An Nhiễm Nhiễm tức tới mức không nói được câu nào, chỉ có thể dùng ánh mắt hằm hằm nhìn anh.
Từ nhỏ đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một người đàn ông độc mồm độc miệng như vậy.
Đối với ánh mắt như muốn giết người của cô, Vân Mặc Phi thẳng thừng vờ như không thấy, chỉ thờ ơ hỏi: “Nghe nhân viên khách sạn nói, tối qua cô chăm tôi cả đêm?”
“Anh uống say, nửa đêm dậy nôn hết ra người, đằng nào cũng không thể để anh mặc quần áo bẩn đi ngủ, vậy nên tôi giúp anh cởi ra.”
Nói đến đây, An Nhiễm Nhiễm vội vàng bổ sung thêm: “Anh yên tâm, tôi nhắm mắt cởi đồ cho anh đấy. Lúc lau người cho anh tôi cũng nhắm mắt rồi mới lau.”
“Nói thế tức là, ly trà đặt ở bàn cũng là do cô pha à?”
Vân Mặc Phi tiếp tục hỏi, trong giọng nói không nghe ra được chút cảm xúc nào.
“Trà giải rượu đối với người uống say có tác dụng giảm cơn đau đầu rất tốt. Đêm hôm qua trông anh có vẻ vô cùng khó chịu, nên…”
An Nhiễm Nhiễm vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt anh, cô sợ làm anh không vui.
Ai mà biết được Vân Mặc Phi cũng đang chằm chằm nhìn cô, đôi mắt đen sâu tựa vũng đầm, hoàn toàn nhìn không ra anh đang nghĩ gì.