Ông Xã Tổng Tài Rất Ngọt Ngào - Chương 2: CÔ LÀM GÌ ĐỂ LẤY LÒNG
An Nhiễm Nhiễm sững người, mông lung nói: “Khoảng… nửa tiếng?”
“Khoảng? Cô à, cô có hiểu ý nghĩa của câu say rượu làm bậy không?”
Người đàn ông nhếch miệng cười nhạt: “Một người đàn ông uống rượu say rồi làm chuyện ấy thông thường sẽ cuống cả lên, hành sự rất gấp gáp, kiểu gì cũng không lãng phí mất 30 phút để làm cái trò màn dạo đầu đâu. Hơn nữa, khi mà làm cái chuyện nóng bỏng, đê mê, kịch liệt như vậy, cho dù muốn cũng chẳng có ai gấp quần áo gọn gàng như thế cả.”
Anh ta chỉ tay vào chỗ quần áo An Nhiễm Nhiễm gấp gọn để ở đầu giường rồi dứt khoát kết luận: “Vì vậy, dựa vào hai điểm trên, tôi có thể khẳng định rằng cô đang nói dối.”
Một tràng phân tích của anh ta khiến An Nhiễm Nhiễm đơ ngay tại trận, nghẹn tới mức không thốt lên được lời nào.
Cô chưa từng nghĩ rằng, một người đàn ông mới đêm hôm trước còn uống rượu say khướt như thế, sáng hôm sau tỉnh dậy lại đã có thể bình tĩnh và minh mẫn đến như vậy.
Anh ta hỏi có vẻ bất cần, thờ ơ, không để ý đấy, thế nhưng ẩn bên trong lại là những hố sâu cạm bẫy, khiến cho mọi lời nói dối của cô trở thành công cốc, không đánh tự lộ.
Vân Mặc Phi – người đàn ông này quả thật quá đáng sợ!
An Nhiễm Nhiễm không biết mình nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Vân Mặc Phi nữa. Hai tay cô nắm chặt lấy tấm chăn, nét hoảng sợ và bất an trên khuôn mặt cô làm lộ ra muôn vàn sơ hở.
Vân Mặc Phi nheo mắt nhìn kỹ khuôn mặt của cô. Cô tuy không mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ngũ quan vô cùng tinh tế và thanh tú. Tất cả những nét biểu cảm lộ ra trên mặt khuôn mặt cô đều mang cảm giác còn ngây dại, chưa bươn trải nhiều ngoài xã hội này. Đường nét vóc dáng cô như chưa dậy thì toàn diện, nhưng tỉ lệ cơ thể khá cân đối. Khí chất toát ra vô cùng thanh thuần, vô cùng xuất trần.
Cô gái nhỏ nhắn này nhìn trông cũng thuận mắt, nhưng hành động lại khiến Vân Mặc Phi cảm thấy có chút không vui.
“Tôi hỏi cô lần nữa, tiếp cận tôi có mục đích gì?” Anh đe dọa cô.
An Nhiễm Nhiễm cắn môi, hồi lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ánh lên sự khẩn thiết van nài, đáp: “Anh đừng động đến khu phố cổ, có được không ? Ở đấy có một cô nhi viện, một khi cô nhi viện bị giải tỏa thì tất cả những đứa trẻ mồ côi ở đó sẽ không được bên nhau nữa, chúng buộc phải rời xa nhau. Nơi đó là mái ấm của chúng tôi. Tôi cầu xin anh đừng cướp đi nơi cuối cùng mà chúng tôi có thể trở về, được không?”
“Khu phố cổ?”
Vân Mặc Phi cơ hồ nghĩ mất mấy giây, rồi nói với biểu cảm có chút lạnh nhạt, hờ hững: “Cô nói chỗ đó à? Quyền quy hoạch phát triển khu phố cổ được thông qua rồi, công ty cũng đã đưa ra những khoản trợ cấp hậu hĩnh nhất. Còn về chuyện những đứa trẻ kia, chính phủ cũng sẽ lo nơi đi chốn ở cho chúng, làm sao có chuyện không nơi nương tựa, không nơi trở về được?”
“Anh không hiểu đâu. Đối với chúng tôi – những cô nhi lớn lên ở nơi đó từ nhỏ mà nói, đó mới chính là mái ấm cuối cùng mà chúng tôi có thể trở về.”
An Nhiễm Nhiễm vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh tầm quan trọng của cô nhi viện, nói tiếp: “Anh Vân, tuy rằng tôi không hiểu những chuyện trên thương trường, nhưng khu phố cổ đó không có tài nguyên gì cả, có lẽ không có quá nhiều giá trị để phát triển. Vì thế nên anh có thể tạm giữ lại quyền quy hoạch phát triển khu đó không? Hoặc là có thể giữ lại khu cô nhi viện không?”
“Không thể được.”
Vân Mặc Phi cự tuyệt cô mà không hề mảy may suy nghĩ, vẻ mặt mang chút chế nhạo: “Tôi là thương nhân, tôi chỉ nói chuyện làm ăn. Công ty tôi bắt đầu quy hoạch khu vực đó từ năm ngoái rồi. Nơi đó tương lai sẽ là phố thương mại trung tâm lớn nhất thành Bắc. Vậy nên những tòa nhà cũ kỹ bắt buộc phải quét sạch, tất nhiên là… bao gồm cả cô nhi viện !”
Câu nói dập tắt hi vọng có thể vãn hồi mọi thứ hờ hững thốt ra từ miệng Vân Mặc Phi. An Nhiễm Nhiễm cảm thấy tim mình thoáng chốc đã rơi xuống đáy vực.
Chẳng nhẽ không còn chút hi vọng gì sao?
Không thể như vậy được. Cô đã đi đến bước đường này rồi, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế chứ?
Nghĩ đến đây, An Nhiễm Nhiễm bất giác cắn cắn răng, cô mạnh dạn đối diện với ánh mắt của Vân Mặc Phi, nói: “Anh Vân, mong anh suy nghĩ kĩ càng lại một lần nữa, chẳng nhẽ anh nhẫn tâm nhìn những đứa trẻ ấy phải rời xa nhau sao? Chỉ cần anh giữ lại quyền quy hoạch phát triển cô nhi viện, thì bất kể là mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời, tôi đều nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”
“Lấy cô ra để đánh đổi ư?”
Dường như nghe thấy điều thú vị, Vân Mặc Phi bỗng nhướng mắt, sát gần cô, hỏi: “Cô biết làm gì? Cô định làm gì để lấy lòng tôi?”