Nữ Phụ Ác Độc Muốn Thay Đổi - Chương 7
20
Đột nhiên Tần Việt ho khan, ta vội vàng vỗ lưng hắn.
“Không sao chứ.”
Tần Việt ho đến hốc mắt đỏ bừng, lắc đầu: “Ta không sao, không sao… Tỷ tỷ không cần để ý tới ta…”
Như vậy sao được, sao ta có thể mặc kệ hắn.
“Thường cô nương, tam đệ ho khan, nếu không ngươi…”
Không đợi ta nói xong, Thường Ngọc đã trực tiếp ngắt lời ta: “Thanh Ly tỷ, mấy ngày nay ta và Diệp Thành đi du ngoạn khắp nơi, bái danh y vi sư, hay là ta hỗ trợ xem một chút đi?”
Danh y?
Trước đó Lư phủ đã phái người mời mấy lần nhưng hắn ta đều không ra khỏi núi.
Không nghĩ tới thế mà thu Thường Ngọc làm đồ đệ, quả thực là xoay chuyển tình thế!
Thường Ngọc đánh giá Tần Việt, Tần Việt núp sau lưng ta: “Tỷ tỷ, ta không muốn để nàng xem bệnh cho ta, ta không muốn uống thuốc, khổ.”
Hắn bĩu môi, hắn biết ta ăn hắn nhất, chỉ cần hắn giả bộ đáng thương, ta sẽ không có cách nào.
Nhưng lần này vì có thể trị tốt cho hắn, ta nhất định phải hung hăng.
Thường Ngọc mỉm cười: “Không cần uống thuốc.”
Thường Ngọc định châm cứu khơi thông kinh mạch bế tắc của Tần Việt.
Qua mấy lần, Tần Việt bắt đầu thổ huyết.
Máu đen ban đầu đến máu đỏ sau này.
“Đây là nhổ máu bầm ra, qua mấy ngày là tốt rồi.”
Nhưng mấy ngày sau đó, Tần Việt vẫn ỉu xìu, thậm chí vừa thấy Thường Ngọc là đã lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Càng không chịu để ta rời đi nửa bước, trước kia buổi tối ta còn có thể về phòng mình, hiện tại buổi tối cũng không cho ta đi.
“Không nên, ta thử canh dược…”
21
Xem ra chỉ có thể đi từng bước một, dù sao hắn cũng vì ta mới biến thành như vậy.
Buổi tối ta định đọc quyển sách nào cho hắn, gần đây Tần Việt ngủ không ngon, cần sách để giúp ngủ.
Ta ở trên giá sách gánh, một quyển sách tranh rớt xuống.
Nhặt lên xem, là quyển mà Tần Việt vẽ, ta nhớ ra, chẳng qua lần này trong đó còn kẹp hai đóa Tịnh Đế Liên.
Tịnh Đế Liên đã hong khô phai màu, nhưng trên cánh hoa dùng bút lông viết hai cái tên.
Một người là Lư Thanh Ly, một người là Lư Tần.
Ta nhớ hắn từng nói, Tịnh Đế Liên muốn đưa cho người yêu, trên hoa viết tên đôi bên có thể cầu xin cả đời.
Cho nên lúc trước ta mới cố ý hái, dùng danh nghĩa của ta đưa cho Thường Ngọc, chính là vì để hắn ghen ghét.
Hiện tại xem ra, trước đây Tần Việt không chỉ nhặt được Tịnh Đế Liên mà ta ném đi, mà còn đòi lại đóa kia của Thường Ngọc.
Cho nên, người hắn muốn ở bên cạnh là ta?!
Không tin tưởng tam nhi thấy được, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, một số thứ không rõ bắt đầu chậm rãi rõ ràng.
Cả đêm ta ngủ không ngon, ngược lại Tần Việt ngủ rất say, mãi cho đến khi Lư lão gia đến thăm hắn vẫn chưa tỉnh.
Lư lão gia hỏi thăm tình hình một chút, ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Dù sao nhi tử mình không thích hiện nay kế thừa gia nghiệp ngoại tổ, trở thành tướng quân, Lư lão gia ít nhiều có chút xấu hổ.
“Lần này coi như Việt nhi phúc lớn mệnh lớn, không nghĩ tới hắn thật tìm ngươi trở về.”
Ta cũng có chút xấu hổ, dù sao năm đó khi ta rời khỏi Lư gia cũng có chút ám muội.
Ta cười gượng hai tiếng: “Đúng vậy, tiệc đính hôn lúc trước ta chạy trốn, khiến ngài và Thường gia khó xử.”
Lư lão gia như nhớ tới cái gì, lòng còn sợ hãi nhìn về phía phòng ngủ của Tần Việt.
“Trước đây khi ngươi đính hôn với Thường gia, Việt Nhi đã đi tìm ta. Hắn quỳ xuống cầu xin ta đừng gả ngươi cho Thường Ngọc. Sau đó khi ngươi chạy, hắn chuyển xe lăn đuổi theo ngươi, ngã lăn. Hắn bèn bò tìm ngươi, sau đó dầm mưa phát sốt, ít đi ba ngày ba đêm, ta còn tưởng hắn sắp chết…
“Sau đó người nhà ngoại tổ của hắn ta đưa hắn ta đi, cũng chữa khỏi chân cho hắn ta.
“Ta biết ngươi không thích hắn, thật ra ta có thể giúp ngươi rời đi…”
Ta nghe đến mê mẩn, liền thấy Tần Việt từ trong phòng đi ra.
22
Không biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt Tần Việt khó coi, chân mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
Ta ngay cả vội vàng đỡ dậy, Lư lão gia rất sợ Tần Việt đã trở thành tướng quân, dặn dò hai câu rồi vội vàng chạy mất.
“Tỷ tỷ, ta mơ thấy ngươi rời khỏi ta…”
Không biết ngã tới chỗ nào, trên đùi Tần Việt có chút chảy máu, ta xốc ống quần lên, đây là lần đầu tiên ta ở nơi ánh sáng sung túc nhìn thấy chân của hắn.
Chỉ thấy phía trên đều là một số vết thương thật nhỏ, cũng không phải trên chiến trường gây ra, mà càng giống như bị đá mài ra.
Tình huống của Tần Việt có chút chuyển biến xấu.
Sau khi bắt mạch Thường Ngọc kê đơn thuốc, chỉ là thuốc trên đơn thuốc còn thiếu một vị, thuốc này chỉ có trên núi gần đó mới có.
Ta được Lư phủ tán dưỡng từ nhỏ, khi còn bé chạy khắp nơi, núi non xung quanh ta đều rất quen thuộc.
Ta dẫn theo mấy hạ nhân trong phủ định vào núi hái thuốc.
Nhưng còn cha tìm được dược liệu, trời đã đổ mưa to.
Ta và mấy người trốn mưa, càng xui xẻo hơn là dưới chân ta trượt, ngã xuống sườn dốc.
Có người muốn kéo ta, nhưng không thành công, ta cũng bị kéo xuống.
Hắn nhanh nhẹn điều chỉnh phương hướng tư thế, tự mình làm đệm lưng.
Toàn thân ta ướt đẫm, nhưng vẫn chưa bị thương, mà sau lưng hắn đều bị mài mòn, máu thịt be bét.
Cũng may dưới sườn núi có sơn động, ta đỡ hắn đi vào, đốt một đống lửa.
“Tần Việt, sao ngươi lại đến đây?”
23
Nghe giọng điệu của ta không thích hợp, ánh mắt Tần Việt lóe lên.
“Tỷ tỷ…”
“Ngươi khôi phục từ khi nào?”
Ta cúi đầu, gảy lửa trại, nhưng tâm tư đều ở phía sau lưng Tần Việt bị thương, nếu không xử lý kịp thời thì sẽ bị nhiễm trùng.
May mắn vì phòng ngừa vạn nhất ta mang theo Kim Sang Dược, ai ngờ lại bị Tần Việt nắm lấy cổ tay.
“Tỷ tỷ, không phải ta cố ý lừa ngươi, ta chỉ sợ ngươi rời đi…
“Lúc Thường Ngọc châm cứu cho ta thì ta đã khỏe, nhưng ta không biết phải đối mặt với ngươi thế nào. Lúc là Tần Việt ta còn có thể giả vờ mình không phải Lư Tần, có thể thành thân ở bên cạnh ngươi. Nhưng về tới nơi này ta chỉ muốn làm những tâm tư dơ bẩn của ta… Không ngờ lại nảy sinh tình cảm không nên với tỷ tỷ một lòng chăm sóc ta. Nhưng ta không khống chế được, nhìn ngươi thân cận với Thường Ngọc ta đã ghen tị đến không chịu nổi, hận không thể giết nàng, nhưng ta không dám, bởi vì nếu như vậy, tỷ tỷ sẽ không bao giờ gặp ta nữa.
“Sau đó tỷ tỷ chạy mất, ta vui vẻ, vì ngươi không cần đính hôn với Thường Ngọc. Ta biết ta không nên ép ngươi ở lại chịu tội với ta. Nhưng ta không khống chế được bản thân. Ta muốn đi tìm ngươi, ta muốn vĩnh viễn không cho ngươi rời đi. Bởi vì ngày sinh nhật ấy rõ ràng ngươi đã đồng ý. Cho nên ta rời khỏi Lư gia, đến nhà ngoại tổ. Ta muốn quyền thế, muốn tìm được tỷ tỷ, cũng may trên trời rủ lòng thương. Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi, nhưng ta không dám nói cho ngươi biết thân phận của ta. Ta sợ hãi khiến ngươi sợ hãi, khiến ngươi nhìn ra nội tâm ti tiện dơ bẩn của ta, nhìn ra ta muốn nhốt tỷ tỷ bên cạnh cả đời…”
“Cho nên tất cả những thứ này đều vì ta?”
Tần Việt yếu ớt nở nụ cười: “Đúng vậy, nhưng đều do Thường Ngọc, nếu không phải nàng xuất hiện khiến ngươi nhớ tới quá khứ, chắc hẳn hiện tại chúng ta đã có con rồi.”
Tần Việt cúi đầu nhìn bụng ta.
Ta nuốt một ngụm nước bọt: “Lát nữa có người trở về tìm chúng ta…”
“Không sao, ta còn kịp thời gian.”
“Vậy vết thương sau lưng ngươi là gì…”
“Đau quá đi.”
24
Chờ ta tỉnh lại, người đã trở lại Lư phủ.
Thường Ngọc cũng không thấy, nghe nói nàng ta bị Tần Việt đuổi đi.
Chờ sau khi Tần Việt khỏi bệnh, nàng liền định trở về kinh thành.
“Trước đó không biết tâm ý của tỷ tỷ, cho nên mới trở lại Lư phủ, hiện tại tất cả đã kết thúc, nên về nhà thôi.”
Ta gật đầu: “Đúng vậy, cuối cùng ta cũng có nhà.”
(Toàn văn xong)