Nữ Phụ Ác Độc Muốn Thay Đổi - Chương 4
10
Ta chuẩn bị sẵn sàng ưỡn thẳng ngực, để Tần Việt đẩy trở về, mặt Tần Việt không biết sao đỏ lên, lảo đảo rời đi.
Ai, lòng nam nhân này quá khó phỏng đoán.
Hệ thống cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ nói cho ta biết nội tâm Tần Việt dao động rất lớn, bảo ta cẩn thận làm việc.
Nó sẽ giúp ta một tay vào thời khắc mấu chốt, chẳng qua những thứ khác đều bất lực. Nó chỉ là hệ thống nữ phụ ác độc, không có quyền hạn sửa chữa tình tiết chính tuyến.
Được rồi, đi một bước tính một bước vậy.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hiện tại tiểu thư Diệp gia ta cũng có tam đệ, hắn cũng là người có tiếng nói của Diệp gia.
Thấy ta trở về cả nhà đều rất vui vẻ, Diệp gia khiến ta cảm nhận được cảm giác chưa từng có.
Trên bàn cơm đều là món ta thích ăn, phụ thân hỏi ta chuyện của Tần Việt, ta bèn lấy cớ nói hắn bận rộn quân vụ, cho nên không theo ta trở về.
Phụ thân không nghi ngờ gì, dù sao chuyện Tần Việt liều mạng Tam Lang toàn kinh thành đều biết, bằng không cũng sẽ không kéo dài tới hai mươi tư mới thành thân.
Tuy cách xa Tần Việt, nhưng đầu óc ta cũng không nhàn rỗi, làm sao cũng nghĩ không rõ mục đích của Tần Việt.
Nhưng rất nhanh chóng ta đã hiểu.
Lúc ta và người nhà đi tham gia gia gia yến thủ phụ, thấy được nữ chủ Thường Ngọc.
Hiện tại nàng đã khôi phục nữ trang, đoan trang tú lệ, tươi đẹp hào phóng.
Thì ra Tần Việt tới truy thê, cho đến khi ta thấy tam đệ Diệp Thành đặt mông ngồi bên cạnh Thường Ngọc, hai người vừa nói vừa cười.
“!!!!”
【Kí chủ, nhà ngươi có chút nguy hiểm… 】
Đâu chỉ là có chút, là vô cùng nguy hiểm.
Diệp Thành, ngươi có thân phận gì? Lại dám đoạt nữ nhân với nam chính!
Tiếp tục như vậy, lần này không chỉ một mình ta chết, toàn bộ Diệp gia đều sẽ xong đời!
11
Trên yến hội rất náo nhiệt, nhưng thỉnh thoảng có người quăng tới ánh mắt hoặc tò mò hoặc hiểu rõ, ta biết ý tứ của bọn họ.
Dù sao ta cũng là tướng quân phu nhân, thành thân ba ngày vốn nên tân hôn yến, thế nhưng phu quân lại không ở bên cạnh ta.
Kinh thành đã sớm truyền khắp nơi là ta dùng thủ đoạn không vẻ vang gì mới gả vào phủ tướng quân.
Nhưng sự chú ý của ta đều tập trung vào đệ đệ không chịu cố gắng của ta.
Cảm thụ ánh mắt của ta, Thường Ngọc nhìn lại.
Ta ngay cả vội vàng che mặt, nhưng Thường Ngọc lại không bất ngờ lắm, còn nâng chén ra hiệu cho ta.
Chẳng lẽ nàng đã quên ta? Tính ra ta rời khỏi Lư gia đã năm năm.
Đang suy nghĩ, Diệp Thành ngồi xuống.
“Tỷ tỷ, ngươi bớt uống chút rượu đi. Thật ra ta biết Tần tướng quân lạnh nhạt, nếu như ngươi không vui, ta sẽ đánh hắn một trận ngay bây giờ, trút giận cho ngươi, hoặc là ngươi muốn hòa ly cũng được, Diệp gia vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi!”
Ngoài cảm động, ta lại có chút hận sắt không thành thép.
“Sao ngươi lại dính vào nàng ta? Nghe tỷ đừng ở bên nàng ta, nàng ta đã có tình cảm…”
Một người ngắt lời ta và Diệp Thành.
“Thanh Ly, đã lâu không gặp.”
Là Tiêu Quý, nhi tử của thủ phụ.
Phụ thân vui đùa: “Quý nhi cũng đến rồi, nhớ tới khi còn bé chúng ta còn định hôn từ bé.”
Thủ phụ cũng phụ họa: “Cũng không phải, chỉ là không nghĩ tới Quý nhi không có phúc khí kia, cầu học nhiều năm chưa về, hiện giờ trở về Thanh Ly đã lập gia đình.”
Quan viên phú thân còn lại cũng đều nịnh bợ.
“Các vị đại nhân đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Tần Việt vốn đang bận rộn chính vụ sải bước đi tới, áo choàng trong gió đêm giơ lên, cả người nhìn qua có loại khí phách khó tả.
12
Tần Việt đứng lại ở giữa, nhìn thoáng qua ta, sau đó cung kính hành lễ với phụ thân: “Nhạc phụ đại nhân an.”
Đối với thủ phụ đại nhân chỉ khẽ gật đầu hành lễ, những người khác chỉ nhìn lướt qua mà thôi, chỉ là liếc mắt ít nhiều có chút lạnh lùng.
Ở giữa còn không thèm nhìn Thường Ngọc, Thường Ngọc cũng như không có việc gì, thậm chí còn bày ra vẻ mặt xem náo nhiệt.
Diệp Thành đứng dậy: “Thì ra là Tần đại tướng quân. Ban nãy chúng ta đang bàn luận chuyện Tiêu công tử và tỷ tỷ ta có quan hệ thân thiết từ bé, nếu không phải hắn ra ngoài học tập, có lẽ hiện tại hắn đã chính là tỷ phu của ta.”
Ta hận không thể che miệng Diệp Thành!
Ta biết Diệp Thành muốn chống lưng cho ta, nhưng hắn không hiểu Tần Việt là nam chủ điên khùng cỡ nào, làm hắn khó xử trước mặt mọi người như vậy, hơn nữa nếu để Tần Việt biết Diệp Thành muốn đào chân tường hắn, chẳng phải sẽ nổ tung ngay lập tức sao?
“Tam đệ!” Ta cất giọng quát, sau đó lôi kéo Tần Việt sắc mặt bất thiện: “Phu… Ngươi, ta có chút không thoải mái, chúng ta về nhà đi.”
Tần Việt cúi đầu nhìn tay áo ta kéo hắn: “Nhà?”
Cũng may còn tốt, giọng điệu bình thường.
“Đúng vậy, về phủ tướng quân, được không?”
Ta lôi kéo hắn xoay người, để hắn đưa lưng về phía Thường Ngọc.
Hai người hẳn nên có hiểu lầm gì đó, nhưng không quan trọng, quan trọng là những người xui xẻo sau khi hòa giải đều là những pháo hôi như chúng ta.
Ta lôi kéo hắn muốn đi, tránh để hắn phát hiện Diệp Thành đang mắt đi mày lại với Thường Ngọc.
Ai biết bị Tiếu Quý ngăn trở đường đi.
“Tần tướng quân tới tham gia gia yến không uống một chén lại đi sao? Ta và Thanh Ly lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hiện tại cũng đã mấy năm không gặp, muốn ôn chuyện một hồi, tướng quân sẽ không đến mức độ ấy chứ?”
Tần Việt vừa muốn mở miệng, ta đoạt lấy chén rượu trong tay Tiếu Quý uống một hơi.
Ra khỏi thủ phụ phủ, bị gió lạnh thổi, đầu có chút choáng váng.
Trong mơ mơ màng màng, chợt nghe Tần Việt nói: “Lại là hôn trẻ con.”
Ta lập tức thanh tỉnh, quả nhiên hắn để ý!