Nữ Phụ Ác Độc Muốn Thay Đổi - Chương 3
7
“Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Hai tay Tần Việt chống ở hai bên sườn của ta từ trên cao nhìn xuống.
“Ta là phu quân nàng, hoặc là nói, nàng muốn ta là ai?”
Hắn ta cười như không cười, tuy khuôn mặt giống hệt Lư Tần, nhưng cảm giác lại khác biệt một trời một vực, muốn nói Lư Tần nở rộ hoa mai trong hàn tuyết, di thế độc lập.
Tần Việt kia chính là hoa dại diễm lệ nở rộ bên vách núi, hấp dẫn người ta đi ngắt lấy, tùy thời trả giá bằng sinh mệnh.
Hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, rốt cuộc ta bị sao vậy?
Ta đột ngột lấy lại tinh thần, hiện tại, Lư Tần đang dựa theo chủ tuyến ở Biện Đô với nữ chính, sao có thể vì trả thù mà đến kinh thành?
Hơn nữa hệ thống hẳn sẽ không phạm sai lầm, xem ra ta đã suy nghĩ nhiều.
Ta suy tư một chút, đổi cách hỏi.
“Ngọc bội của chàng từ đâu tới?”
Tần Việt cúi đầu nhìn tay ta ôm bên hông hắn, khẽ cười nói: “Ngươi nói cái này a, đây là đệ đệ song sinh ta tặng cho ta, hắn nói cùng nương tử là quen biết cũ, chỉ là hắn không thể tự mình chúc mừng, tặng ta khối ngọc bội này, nói nương tử nhìn thấy ngọc bội này sẽ giống như nhìn thấy bản thân hắn vậy.
“Cho nên, nương tử, nàng có nhớ hắn không?”
Tần Việt tựa vào bên tai ta, hơi thở ấm áp khiến toàn thân ta run lên.
“Chàng muốn đêm đêm động phòng hoa chúc để ta nghĩ đến nam nhân khác?”
8
Cuối cùng ta cũng không biết làm sao, mơ mơ màng màng câu lên cổ Tần Việt.
Tỉnh lại ngày hôm sau, Tần Việt đã không còn ở bên cạnh.
Ta uể oải ngồi trong hoa viên, vừa lúc gặp được Hỉ Nương ngày đó.
“Tướng quân phu nhân khỏe, tướng quân đặc biệt hài lòng với hôn sự, cho nên lần này nhất định phải để ta tới phủ tướng quân lĩnh phong bao.”
Hỉ nương cười đến nếp nhăn trên mặt, ta cười gượng hai tiếng, Tần Việt ngược lại cảm thấy hài lòng, ta xem như đã nhảy vào trong hố lửa.
Thấy ta không để ý tới nàng, Hỉ Nương còn tưởng là ta thẹn thùng, nhìn trái nhìn phải không thấy ai khác, lén lút nói: “Phu nhân, thứ ta dạy ngươi ngày đó không hữu dụng lắm? Nể tình tướng quân cho ta lì xì, ta sẽ truyền thụ cho ngươi tuyệt chiêu…”
Hỉ nương nói rất hăng hái, khóe mắt ta liếc thấy Tần Việt sải bước đi tới.
Ta đột nhiên đứng dậy: “Không cần!”
Bởi vì đứng dậy quá mạnh, trước mắt tối sầm.
Một đôi tay to kịp thời đỡ lấy sau lưng ta, còn đưa ta vào trong lòng.
“Sao nàng lại không cẩn thận như vậy?”
Bên tai là ngữ điệu Tần Việt lo lắng.
“Phu nhân tiêu hao quá nhiều thể lực.”
Hỉ nương che miệng, dáng vẻ như người từng trải.
Ta hận không thể ngăn miệng Hỉ Nương, thật sự là lúng túng nào đó không nhấc lên!
“Không, không có việc gì…”
Ta giãy giụa muốn đi, nhưng bị Tần Việt bế ngang lên: “Mau gọi đại phu đến!”
Trong phòng, Tần Việt căng thẳng nắm lấy tay ta, ta muốn rút ra, nhưng hắn ta lại tăng thêm lực đạo.
Ta lấy cớ mệt nhọc muốn đuổi hắn đi, nhưng thật sự ta không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Tần Việt không biết tâm tư của ta, dịch chăn cho ta: “Yên tâm đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, nàng cứ an tâm ngủ một giấc đi.”
Hắn ở đây sao ta ngủ được? Cho dù ngủ cũng là ác mộng.
Ta thấp thỏm lo âu.
9
“Vậy thì cái gì, ngày mai ta nên trở về…”
Tần Việt: “Chúng ta mới thành thân hai ngày.”
Ta cười gượng hai tiếng, sau đó bày ra vẻ đại tiểu thư ta: “Ta nhớ nhà, cho nên ngày mai phải về, hơn nữa ta muốn ở thêm mấy ngày!”
Hiện tại ta là nữ nhi nhà giàu nhất, kiêu ngạo dâm dật, ngang ngược càn rỡ. Ta nói như vậy cũng coi như phù hợp với thiết lập nhân vật của ta.
Tần Việt không suy nghĩ nhiều, chỉ có chút lưu luyến dặn dò ta phải chú ý ban đêm ngủ đừng đá chăn, hắn không ở đây không ai đắp chăn cho ta.
Chỉ là có hắn ở đây ta mới sợ hãi.
Bởi vì sáng nay hệ thống ngủ đông lại khởi động máy, nói cho ta biết một tin dữ.
Đó chính là Tần Việt, Lư Tần!
Phu quân đêm động phòng hoa chúc là nam chủ ta từng thương tổn đùa bỡn!
Nhớ tới ý loạn tình mê tối hôm qua, ta hận không thể nện chết chính mình!
Tần Việt đi rồi lại về, hắn ngồi bên giường.
Hệ thống cũng không biết nguyên nhân Tần Việt thoát ly chủ tuyến đi vào Đông Lương, càng không biết tại sao hắn không vạch trần ta.
Chỉ có thể phỏng đoán ra, có thể khiến kẻ thù ngày xưa như ta biểu diễn ân ái phu thê, khẳng định là nguyên do cực lớn.
Hơn nữa dựa theo thiết lập, hiện tại hắn đang ở đỉnh phong của cơn điên.
Giống như một đầm nước bình tĩnh, kì thực phía dưới mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, chỉ cần đụng vào là bị cuốn vào chết chìm.
Hiện tại việc ta cần làm là giữ mạng!
Cho nên ta tình nguyện dùng lời nói đắc tội hắn, cũng không thể thêm một khoản nợ trong lòng hắn.
Ta đang suy nghĩ lung tung, Tần Việt dựa vào, ta giật nảy mình, đẩy Tần Việt không có phòng bị vào cuối giường.
Vẻ mặt hắn có chút sững sờ, thân thể đụng vào đuôi giường, phát ra tiếng vang rất lớn.
“Nương tử, ta…”
“Đại phu nói ta thân thể suy yếu, không nên mệt nhọc…”
“Ta chỉ muốn hôn nương tử một cái, cũng không phải đang nghĩ tới chuyện khác.”
Lúc này Tần Việt tủi thân và uất ức như một đứa trẻ, cảm giác tội lỗi chết tiệt trong lòng ta lại xuất hiện.
Ta thậm chí cảm thấy hắn ta đang cố ý, bởi vì lúc ở Lư phủ hắn ta đã dùng chiêu này.
Nhưng hiện tại không giống ngày xưa, ta không phải vì kích thích hắn mà là vì bảo toàn mệnh này!