Nợ Duyên Kiếp Trước Trả Duyên Kiếp Này - Chương 4: Giải thích vô nghĩa
Nghe cái thứ đã xảo trá lại còn già mồm đổ lỗi cho mình, khiến cô không thể nào kìm nén lại được. Dù là một người hiền lành tới mấy, khi bị chà đạp và oan ức, cũng không thể im lặng được lâu:
“Vậy à em gái? Em biết nói dối từ bao giờ thế? À không. Cô đâu phải em gái tôi. Mẹ tôi đâu có sinh ra cô…” Hân hiền lành đến ngu ngốc của khi xưa đã chết rồi. Hân bây giờ đâu phải là người mà người khác thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm nữa đâu. Tức nước vỡ bờ. Một lần sai lầm là quá đủ. Hiền lành quá không khiến người khác thương, chỉ giúp người khác có cơ hội làm hại mình mà thôi.
“Cô…” Nhã sôi máu lắm, nhưng chưa dám động thủ, chỉ lén ôm lấy cục tức. Dù sao bên cạnh Hân bây giờ, cũng không phải không có ai. Ví dụ như Bảo, ánh mắt anh lúc này luôn chằm chằm dán lên người Nhã, để ý tới nhất cử nhất động nơi cô.
“Tôi hôn mê, chứ đâu có mất trí mà cô đem cái thứ mình bịa đặt đó đi lừa lọc mọi người ngay trước mắt tôi? Bằng chứng đâu mà cô dám nói rằng tôi mất ngủ là vì anh Thắng? Cô định li dán tôi và chồng mình sao? Còn nữa, rõ ràng là thấy tôi mất ngủ, cô nói hay để cô đi mua thuốc ngủ giúp tôi…” Ngưng lại một lúc, cô nói tiếp. “À đúng rồi. Tôi nhớ ra vì sao mình lại cứ thấy cô chướng mắt rồi! Chẳng phải cô từng nói rằng, uống thuốc ngủ sẽ không sao đâu sao? Vậy mà cớ do đâu, thuốc ngủ của cô lại làm tôi khó chịu và mệt mỏi như thế sau khi tỉnh lại? Nếu cô không nói đấy là thuốc ngủ, tôi còn tưởng mình đã uống thuốc độc cơ đấy.”
Nghe cô nói vậy, Bảo vô cùng xót xa. Có lẽ lâu này anh chưa đủ quan tâm cô, nên mới không tinh tế phát hiện ra vợ mình bị mất ngủ trầm trọng tới mức phải tìm đến thuốc ngủ; để rồi ả đàn bà xấu xa kia có cơ hội mà làm tổn thương cô. Mặc dù hiện tại may mắn là cô không sao, nhưng anh cũng không thể khoan dung với Nhã được. Đúng là dự cảm của anh không hề sai. Con người của mẹ con Nhã, thật sự vô cùng thâm độc. Một mặt ả tìm cách hại vợ anh, một mặt lại cố tình xúi giục anh có những suy nghĩ không tốt về Hân; thật đúng là không thể tha thứ. Những thứ giả tạo bịa đặt này, anh thật sự không thể nghe lọt lỗ tai được nữa.
Không để Nhã phân bua thêm bất cứ một câu nào nữa, anh lập tức gọi bảo vệ:
“Không cần giải thích thêm nữa. Mau đưa cô ta ra ngoài! Đừng để vợ tôi nhìn thấy cô ta mà trong lòng thêm bực bội.”
Bảo vệ ngay lập tức chạy vào kéo Nhã ra nhưng ả còn kháng cự lắm. Chân tay bị giam giữ nhưng cái miệng vẫn không ngừng kêu la:
“Thả tôi ra! Tôi không làm gì sai hết! Anh Bảo, chị ấy muốn đổ oan cho tôi. Sao anh có thể tin chị ấy chứ? Thả tôi ra!” Quần áo, tóc tai đã rũ rượi nhưng ả dường như chẳng còn bận tâm tới hình tượng của mình. “Chị ta biết anh có tình cảm với chị ta nên nói láo như vậy mà anh vẫn tin hay sao? Anh không phải là kẻ ngốc thì nên tin lời tôi nói!!!”
Mặc kệ Nhã vũng vẫy, Bảo vẫn không một chút đoái hoài hay có ý định thay đổi quyết định của mình. Trong lòng anh, sự tin tưởng dành cho Hân là tuyệt đối.
Anh quay lưng về phía Nhã, giọng hừ lạnh:
“Tin lời cô thì mới là tôi ngu.”
Lệ Trinh thấy con gái bị người ta bắt lại ném ra ngoài như thế thì tức lắm, chỉ hận không thể xông lên dạy dỗ cho Hân một bài học nhớ đời. Nhưng trước mặt Bảo, bà ta cũng không dám đắc tội mà làm liều, đành đổi sang “khổ nhục kế”. Bà ta vội lại gần Bảo, rối rít lên tiếng giải thích:
“Con hãy bình tĩnh lại chút đi! Nghe em nó giải thích được không? Mẹ là mẹ nó. Mẹ biết từ bé tới lớn nó đều không phải một người nhẫn tâm có thể ra tay với cả chị của mình. Có thể có sự hiểu lầm gì đó ở đây. Rất có thể Thiên Hân vợ con đã nghe ai đó xúi giục và nghe được những điều sai trái rồi đổ oan cho em gái nó thôi. Con rể, con tin Nhã đi mà!!!”
Hết cầu xin Bảo, Lệ Trinh lại quay sang thuyết phục Hân:
“Thiên Hân, con nói gì đi chứ! Mau nói với chồng con là em Nhã nó vô tội đi. Con làm chị phải bảo vệ em con chứ. Nó có bao giờ làm hại con đâu? Con nói đi, có phải ai đã nói với con những điều gì không đúng hay không? Nói đi mà…”
Nhìn dáng vẻ của bà ta lúc bấy giờ Hân cũng có chút mủi lòng, nhưng chỉ cần nhớ lại hình ảnh Nhã cầm lọ thủy tinh trên tay rồi giết chết cô bằng những lời nói đầy cay nghiệt kia, cô lại khó lòng mà buông bỏ mối hận thù này. Sống trên đời càng đơn thuần càng hạnh phúc. Nhưng nếu có ai đó đe dọa cuộc sống đó của mình, thì cũng không thể bỏ qua. Cô rất muốn được như những người bình thường khác, sống cuộc đời bình bình an an. Nhưng bọn họ lại cứ muốn quấy nhiễu, phá nát thứ bình yên mà cô nâng niu, trân trọng. Thử hỏi xem, liệu cô có thể để yên được hay không?
Hân đưa mắt nhìn dáng vẻ bấy giờ của Lệ Trinh, khẽ cười khẩy:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như, ngoài con gái bà ra, bà cũng là người cố ý chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi thì phải. Bà chính là loại người thấy người khác hạnh phúc thì không thể thoại nguyện. Ngày trước bà làm vậy với mẹ tôi. Bây giờ lại muốn làm vậy với cả tôi hay sao? Chính bà đã nuôi dạy Nhã thành một người luôn ganh ghét sự hạnh phúc của người khác, không đúng chắc? Bây giờ bà còn quay ra kêu tôi cầu xin giúp bà hay sao? Tôi đâu phải kẻ ngu ngốc tới vậy? Gíup mẹ con bà, rồi đợi hai người lấy oán báo ơn à?”
Van xin không được, Lệ Trinh ngay lập tức lật mặt:
“Cô… cô đừng có ngậm máu phun người. Đừng tưởng bây giờ chồng cô cưng chiều cô nên cô thích nói nhăng nói cuội gì cũng được.”
“Bà đừng suy từ bụng ta ra bụng người nữa. Bà…”
Chẳng cần đợi Hân nói thêm điều gì, Bảo nhanh chóng trấn an cô:
“Vợ, em không cần nói thêm gì nữa. Em đang bệnh mà, không nên để bị ảnh hưởng bởi những chuyện không đâu thế này.”
Nghe những lời dỗ dành vừa dịu dàng vừa kiên định ấy, cô không khỏi động lòng. Thì ra đúng người chính là như vậy; cô không cần phải lo lắng rằng anh ấy sẽ bị những lời xúi giục kia làm cho cả hai hiểu lầm nhau, cô không cần phải giải thích với thiên hạ, bởi vì anh ấy sẽ hiểu. Thì ra đúng người chính là như vậy; dù cho cả thế giới nói ngả nói nghiêng ra sao, riêng anh ấy mãi mãi nghiêng về phía cô. Thì ra chồng cô là một người tuyệt vời như thế, lẽ ra cô nên nhận ra điều này sớm hơn nữa mới phải; để không phụ lòng anh.
Ánh mắt cô nhìn anh lộ rõ nét hạnh phúc, rồi không ngần ngại mà đưa tay khẽ bám víu nắm lấy góc áo anh, nũng nịu:
“Chồng ơi, em hơi mệt và cũng hơi đói rồi!”
Anh liền tiến sát lại bên cô, tay vòng qua kéo cô lại gần mình, tay dịu dàng vuốt ve mái đầu cô:
“Anh biết rồi, em đói rồi đúng không? Đợi anh một chút!”
Nói rồi, anh quay về phía Lệ Trinh, giọng điệu thay đổi nhưng vẫn hết sức lịch sự:
“Xin phép, vợ tôi đói rồi. Rất mong bà về cho để gia đình tôi dùng bữa.”
Bị Bảo đuổi thẳng như vậy, Lệ Trinh tức tới đổ mặt. Bàn tay bà ta nắm chặt vạt áo tưởng như sắp rách tới nơi. Có lẽ từ ngày bà ta thành công bước chân vào nhà họ Trần, chưa bao giờ ba ta bị sỉ nhục tới vậy; nhất là khi đây còn là bề dưới.
“Cậu còn dám đuổi tôi sao? Còn chút phép tắc ở đây không vậy hả?” Lệ Trinh tức tối.
“Như thế này vẫn còn không phải là lễ phép sao?” Bảo hỏi ngược lại. “Vậy nếu coi đây là vô lễ thì tôi xin vô lễ luôn một thể vậy! Với những người không đáng được tôn trọng, tôi sẽ không khách khí đâu.” Rồi anh quay sang quản gia. “Mau đưa bà ấy ra ngoài, ảnh hưởng phu nhân dùng bữa.”
Quản gia nghe lệnh lập tức kéo bà ta ra khỏi cửa, vậy mà tiếng chửi bới của bà ấy vẫn còn vang mãi. Bảo chẳng buồn bận tâm tới những tiếng mắng chửi đó, ân cần cúi xuống, bế bổng Hân lên. Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn những người giúp việc đứng đó đang tủm tỉm cười nhìn mình mà vội khẽ nói nhỏ với anh:
“Bỏ em xuống đi! Nhiều người nhìn kìa!”
Bảo không những chịu buông cô xuống, còn nhẹ nhàng đặt nơi trán cô một nụ hôn phớt nhẹ:
“Kệ họ nhìn chứ!”
Anh cứ thế bế cô tới tận bàn ăn mới chịu buông.
Thức ăn được đưa lên, nhưng chưa kịp đặt đũa thì điện thoại anh bất ngờ reo vang. Anh cầm điện thoại, không quên bảo cô:
“Em cứ ăn trước đi, anh nghe điện thoại đã.”
Mặc dù anh nói vậy, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô cứ luôn cảm thấy bất an. Anh đứng cách đó không xa để nghe cuộc điện thoại kia. Dù không nghe được cụ thể cuộc trò chuyện đó là gì, nhưng dường như cô đã nhìn ra trên nét mặt anh có chút biến sắc. Cô nhìn rõ sự bất an trên gương mặt vốn luôn bình thản của anh. Rốt cuộc bên kia đầu dây đang nói những gì mà khiến tâm trạng anh thay đổi đột ngột tới vậy? Mặt anh như tối sầm lại, khiến cô cũng không thoát khỏi bao âu lo. Bữa cơm còn chưa nuốt trôi mà cô cảm tưởng phong ba hình như lại sắp ập tới. Cô bỗng nhớ tới việc mình tự tử đã bị phanh phui có thể sẽ ảnh hưởng tới bình yên của anh. Trong trí nhớ của cô, hai người mới kết hôn được bốn năm, cuộc sống ban đầu rất ổn. Những tưởng hạnh phúc bình yên ấy sẽ kéo dài mãi mãi, chỉ tiếc chưa bao lâu sau thì sóng gió đã vội ập tới. Cô bị hại giết, hạnh phúc mong manh vội vỡ vụn. Vậy nên lần này tỉnh lại, rốt cuộc còn điều gì đang chờ đợi, còn khó khăn gì cần vượt qua đây? Liệu rằng cả hai có thể vững tin nắm tay nhau vượt qua hay không?