Nhật Ký Quán Bar - Chương 5:Chị Cầm rất tốt với tôi
Quay đi quẩn lại vẫn là muốn tôi làm việc ở đây, nhưng bây giờ tôi chẳng có cách nào khác ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của A Lực.
Dưới sự thuyết phục của A Lực, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Hắn ta nói làm việc ở đây công việc rất nhàn, lại kiếm được nhiều tiền, nghĩ tới bố tôi đang nằm viện không rõ sống chết ra sao, A Lực nói gì tôi đều chỉ có thể gật đầu bất lực.
A Lực thấy tôi đồng ý, cười một cách rất hài lòng, kéo tôi tới trước mặt chị Cầm, lại nhỏ nhẹ nói với chị Cầm vài câu rồi lập tức bỏ đi.
Chị Cầm mỉm cười, lại nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, cười nói: “Quyết định rồi hả? Vậy sau này cứ theo chị Cầm này nhé, chị sẽ không bạc đãi em đâu, chị đưa em tới ký túc trước, đi theo chị.”
Nói rồi, chị Cầm dẫn tôi tới một khu nhà trọ tập thể, “Hôm nay em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chị đưa em đi làm quen với công việc, chị còn bận việc nên đi trước nhé.” Chị Cầm dặn dò một hồi rồi liền rời đi, nhìn chị trông có vẻ rất bận rộn.
Trong kí túc có bốn chiếc giường, tuy rằng điều kiện ở đây cũng không phải quá tốt những cũng hơn ở nhà một chút, tôi ngủ ở chiếc giường tầng dưới đầu tiên dưới cạnh cửa ra vào, những giường khác giường nào cũng chất đầy quần áo, mỹ phẩm, túi xách,v…v… trên giường trông rất bừa bộn, xem ra ba giường còn lại đều đã có người.
Tôi không biết ngày mai rốt cuộc sẽ phải làm công việc gì, không phải là giống những cô gái tôi nhìn thấy hôm nay trong đại sảnh nhảy múa ưỡn ẹo chứ? Nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy lo lắng, nếu phải làm công việc đó thật thì tôi phải làm sao!
Đến tận nửa đêm, cuối cùng tôi mới nghe thấy tiếng cười nói, tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng lại, tiếng bước chân hỗn loạn dừng lại ở cửa, ngay sau đó là tiếng chìa khóa lách tách mở cửa vang lên.
Cánh cửa mở toang ra, tôi hấp tấp ngồi dậy, họ nhìn tôi, tôi cũng nhìn bọn họ không ngừng.
“Người mới đến à?”, một cô gái ăn mặc hở hang trong nhóm đó chỉ vào tôi nói, còn hai cô gái đứng sau thì nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi.
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.
“Chào mừng chào mừng”, vẫn là cô gái đó cười nói, tôi có chút nửa mừng nửa lo, chỉ đáp lại một câu: “Cảm ơn.”
Cô gái kia nhìn thấy dáng vẻ của tôi liền cười, như thể trông tôi rất buồn cười vậy, tôi thật không hiểu cô ta đang cười cái gì nhưng cũng không dám hỏi.
Sau đó bọn họ cũng không để ý tới tôi nữa, họ về giường của mình thu dọn đồ đạc, vừa dọn còn vừa nói chuyện phiếm.
“Mày thấy anh chàng hôm nay thế nào?” Một cô cất lời.
“Ôi giời! Mày không biết tao mệt thế nào đâu.” Một cô khác đáp lại.
“Thật á, sướng thế cơ à, thế lần sau để tao tiếp cho nhé.”
“Ok, lần sau cho mày tiếp.”
“……..”
Hai cô gái cứ liến thoắng nói chuyện với nhau, chỉ có chiếc giường đối diện tôi là rất yên ắng, tôi có chút tò mò bèn nhìn qua xem.
“Nhìn cái gì?” Cô gái đang nằm đó hét vào mặt tôi một tiếng, còn hung dữ trợn mắt lên nhìn tôi.
Tôi bị dáng vẻ dữ tợn của cô ta làm sững người, liền nằm xuống giường không dám nhìn ngó lung tung nữa.
Cả đêm bọn họ đều tám chuyện về người đàn ông nào đó, còn nói về cái gì thì tôi không rõ lắm, có rất nhiều từ họ nói trước giờ tôi thậm chí còn chưa từng nghe qua.
Ồn ào quá tôi không tài nào ngủ được, chỉ đến khi mệt quá không mở nổi mắt nữa, tôi mới ngủ thiếp đi, đúng là một đêm không yên giấc.
Vừa sáng sớm tôi đã tỉnh dậy, mấy cô gái kia thì vẫn đang say giấc nồng, bọn họ dường như sống đảo ngược giữa ngày và đêm vậy.
Tôi âm thầm nằm dậy đi tắm rửa, ở kí túc đúng là uổng phí thời gian, tôi còn phải đi làm kiếm tiền nữa, nghĩ tới đó tôi liền đi tìm chị Cầm, muốn hỏi em chị chuẩn bị sắp xếp tôi làm việc gì.
Theo trí nhớ hôm qua tôi mò đường tìm tới Hoa Đô, trong sảnh tối om, ánh đèn rực rỡ tối qua bỗng dưng biến mất hết. Nếu như không phải vừa nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài, thì chắc chắn không nghĩ rằng bây giờ là ban ngày.
Mấy cô gái hôm qua ôm cột nhảy múa tối qua cũng không thấy nữa, chắc là phải đến tối mới bắt đầu.
Tôi đi vào bên trong thật không ngờ lại gặp chị Cầm ở đó.
“Dậy sớm vậy sao?” Chị Cầm ngáp dài rồi liếc nhìn tôi một cái, chị ta vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, nhìn bộ dạng hình như cả đêm không về nhà.
Tôi có chút lo lắng cất tiếng hỏi “Em chào chị, chị cho em hỏi hôm nay em sẽ làm công việc gì thế ạ?”
Chị Cầm đưa tay vén những lọn tóc mái rối bời của tôi, miệng cười dịu dàng nói “Sao nào? Ngày đầu tiên tới đã muốn làm việc rồi sao?”
“Em muốn nhanh chóng làm việc, kiếm thêm chút tiền.” Tôi ngây thơ nói ra hết những ý nghĩ trong lòng.
Chị Cầm lại cười, như đang nhìn một đứa trẻ vậy, chị xoa xoa đầu tôi: “Cô bé ngốc, không cần vội, việc này phải từ từ.”
Tôi nghe chị Cầm nói vậy trong lòng có chút nóng vội, “Chị Cầm, vậy bao giờ em có thể bắt đầu làm việc?”
Chị Cầm nhìn tôi một lượt, hít một hơi thuốc dài, sau đó nhả ra một làn khói chậm rãi nói: “Một tháng nữa”.
Nghe xong tôi thấy sốt ruột quá, một tháng? Sắp vào năm học mới rồi, đây có phải là đang đùa tôi không?
“Chị Cầm, bố em bây giờ đang nằm viện cần tiền chữa trị, chị xem có thể cho em bắt đầu công việc sớm được không ạ?” tôi hạ thấp giọng, mong có thể nhận được sự thương hại của chị.
Chị Cầm nhướng mày “Thế à?” Nói rồi, chị ta lấy ra một xấp tiền, rút ra vài tờ tiền màu đỏ, nhét vào tay tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn chị Cầm, mặt nghệt ra, tôi không hiểu tại sao chị lại đưa cho tôi số tiền này, rõ ràng tôi vẫn chưa làm việc gì mà.
Không đợi tôi kịp mở miệng hỏi, chị Cầm liền nói: “Chỗ tiền này cho em để em tiêu vặt, sau này không có tiền cứ đến tìm chị. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở đây, nghe lời chị, chị nhất định sẽ không để em thiệt thòi đâu.”