Nhật Ký Quán Bar - Chương 4:Bố xảy ra chuyện rồi.
A Lực hướng theo tầm mắt của tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời thật sự đã tối rồi, hắn ta thở dài một tiếng rồi trèo xuống giường.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nguy hiểm quá, may là tôi ứng biến nhanh, không thì xảy ra chuyện lớn rồi, có khi ngày mai lại xuất hiện tin tức: một cô gái bị giết hại trong căn nhà, nghĩ tới đó tôi bỗng thấy rợn người.
May thay, A Lực không nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt dâm đãng đó nữa mà thay vào đó là dẫn tôi ra ngoài.
Tôi theo A Lực đi qua đường lớn ngõ hẻm, trên phố người qua lại đông đúc, ánh đèn neon rực rỡ màu sắc phản chiếu dưới mặt đất làm tôi nhớ tới ánh sáng sặc sỡ mà tôi đã thấy trong sách, nhất thời tôi quên mất những việc A Lực vừa làm với tôi, mà chỉ chăm chú nhìn ngang ngó dọc.
“Tới nơi rồi” A Lực dừng bước.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một tấm biển hiệu to vô cùng lộng lẫy, chữ trên bảng hiệu được mạ vàng, là chữ Hoa Đô, xung quanh tấm biển hiệu cũng được mạ vàng chạm khắc rực rỡ gấm hoa, thật sự rất xứng với cái tên Hoa Đô.
“Hoa Đô?” tôi thầm nghĩ cái tên này nghe cũng khá hay.
“Vào đi” A Lực nắm lấy tay tôi cứ thế kéo vào bên trong.
Tôi có chút lo lắng “Vào đây sao?” Có vẻ đây là nơi rất cao cấp sang trọng, vào đây tiền boa một buổi tối đã đủ cho tôi đóng học mấy năm rồi, tôi nào dám chứ.
Trong khi đó A Lực lại rất quen thuộc nơi này, “Sợ cái gì, đi thôi.”
Tôi cứ đi theo bước chân của hắn ta, e dè bước vào trong.
Vừa bước vào bên trong, đập vào mắt tôi là ánh đèn nhấp nháy sáng rọi chói mắt hơn cả thế giới bên ngoài.
Nơi đây được trang trí vô cùng bắt mắt, ánh đèn neon rực rỡ sắc màu chiếu rọi toàn bộ đại sảnh.
Bên trong sảnh lớn có rất nhiều cô gái mặc đủ loại trang phục khác nhau, bọn họ ai nấy đều rất xinh đẹp, chắc đều đã qua trang điểm rồi. Váy dài, váy ngắn, quần sooc ngắn đều có cả, trông họ xinh đẹp như những ngôi sao điện ảnh vậy.
Các cô gái đều quay quanh một chiếc cột, uốn éo nhảy múa quanh nó.
Khách ngồi dưới có đủ loại đàn ông, già có, trẻ có, không thiếu loại nào.
Nhưng bọn họ lại có một điểm chung đó là ánh mắt ai nấy cũng đều có gì đó rất dâm đãng.
Cảm giác cho tôi biết, đây không phải là nơi tốt lành gì.
Khi tôi vẫn còn đang mải nhìn ngó xung quanh, A Lực bỗng nhiên dừng lại, tôi cũng dừng lại theo hắn ta.
Đối diện tôi là một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, cô ta mặc một chiếc váy liền bó sát mông màu đỏ đô, khuôn mặt được trang điểm vô cùng tinh tế, tay kẹp một điếu thuốc mỏng loại của nữ giới, dáng vẻ hút thuốc quả thật vô cùng tao nhã, ở quê tôi chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào đẹp như thế, tôi thật sự bị cô ấy mê hoặc mất rồi.
Trong lúc tôi vẫn đang ngẩn người ra ngắm nhìn người phụ nữ kia, thì A Lực đứng bên cạnh tôi đã cúi đầu kính cẩn khép nép chào người phụ nữ kia “Chị Cầm.”
Chào xong A Lực ngẩng đầu lên bắt đầu nói những lời nịnh nọt: “Chị Cầm chị đúng là càng ngày càng xinh đẹp ra đấy ạ.”
Người phụ nữ gọi là chị Cầm kia nghe xong mấy câu nịnh hót của A Lực thì không giấu nổi nụ cười duyên dáng, nói; “Chú mày vẫn láu cá như vậy, mồm mép thật đấy.” Nói rồi nhẹ nhàng nhả một hơi khói thuốc ra, “Sao, phát tài rồi à? Hôm nay đến đây chơi sao? Muốn gọi ai nào? ”
A Lực bước tới phía trước cúi xuống thì thầm gì đó vào tai chị Cầm, sau đó chị Cầm đưa mắt nhìn tôi, hai người bọn họ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi rất run sợ, tôi bị nhìn tới nỗi toàn thân đều thấy khó chịu.
Chị Cầm bước tới, bàn tay nắm lấy cằm tôi, nhìn tôi chăm chú: “Rất xinh đẹp, đúng là hàng tốt.”
Tôi thấy cằm mình hơi đau nhưng lại không dám cử động linh tinh, cũng không dám nhìn vào mắt chị Cầm nữa, tôi thầm nghĩ đây chắc chắn chẳng phải nơi tốt lành gì, làm việc ở đây chắc hẳn cũng không có công việc gì tử tế.
Chị Cầm có lẽ cũng nhìn ra được sự khó chịu của tôi bèn buông tay ra lùi lại mấy bước nói nhỏ gì đó với A Lực, tôi tiến tới kéo vạt áo của A Lực, A Lực bối rối quay sang nhìn tôi: “Sao thế?”
Tôi cúi đầu nhìn anh ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất lực nói: “Cháu muốn về nhà.”
A Lực cau mày nhìn tôi, giọng nói cũng không còn nhẹ nhàng như trước “Về nhà?”
Tôi gật đầu nhẹ, liếc trộm sang chị Cầm đang đứng bên cạnh, chị ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm, tôi rất muốn nói rằng nơi này không phải chỗ tốt đẹp, nhưng nếu thực sự nói vậy sẽ đắc tội với người khác.
Thấy A Lực có vẻ không quan tâm đến tôi, tôi quay người định tự rời đi, nhưng cánh tay tôi lập tức bị ai đó kéo lại, là A Lực.
Hắn ta tiến tới phía tôi nói “Sao cháu lại đi?” giọng hắn trầm xuống, có chút giả tạo.
Tôi liếc mắt nhìn chị Cầm, tôi nghĩ nếu tôi nói nhỏ tiếng một chút chắc hẳn chị ta sẽ không nghe thấy đâu.
Tôi ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho A Lực lại gần tôi hơi, hắn ta cúi thấp đầu lắng nghe, tôi ghé sát vào tai hắn ta nói nhỏ: “Cháu thấy ở đây không phải chỗ tử tế, cháu không muốn làm việc ở đây.”
A Lực nghe tôi nói xong liền cười, tôi nhận ra đó là một nụ cười khẩy.
Chị Cầm thấy tôi lôi lôi kéo kéo A Lực liền chẳng thèm mảy may đếm xỉa tới chúng tôi, chị ta cao ngạo bước đi, khuôn mặt lạnh lùng nói: “A Lực, chú về giải quyết cho xong đi. Quyết định chắc chắn rồi hẵng đến tìm chị.”
Thấy thái độ của chị Cầm, A Lực có chút lo lắng vội vàng kéo tôi ra một góc khá yên tĩnh: “Thanh Thanh, sao cháu lại không hiểu chuyện như thế! Chú đưa cháu tới đây tìm việc, chú tưởng cháu đã bằng lòng rồi chứ! Cháu biết không, bố cháu trong lúc làm việc bị ngã từ trên cao xuống, bác sĩ nói bị rách lá lách, bây giờ đang nằm trong bệnh viện cần tiền để điều trị, cháu mà không kiếm tiền, bố cháu chỉ có con đường nằm đó chờ chết thôi!”
Nghe tới đây tôi như chết lặng, tôi vội vàng hỏi: “Sao chú không nói sớm cho cháu biết? Bố cháu bây giờ đang ở đâu?”
Trước giờ tôi luôn nghĩ bố tôi ở bên ngoài sống rất tốt, bây giờ nghe thấy tin này như là một cú sốc đối với tôi.
Đôi mắt của A Lực hướng xuống, thở dài bất lực một tiếng, giọng hắn ta cũng trầm xuống: “Cũng vì sợ cháu lo lắng, cháu vẫn còn đang đi học, nếu như biết chuyện nhất định sẽ không tập trung học được, cho nên…”
Tôi càng hoảng loạn, không biết từ lúc nào hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra, những giọt nước mắt rơi xuống, mát lạnh lăn dài trên hai gò má tôi.
“Cháu phải làm gì bây giờ?” Tôi bất lực nhìn về phía A Lực , bây giờ tôi thực sự không biết mình phải làm gì nữa, đành phải tìm tới sự giúp đỡ của A Lực,
A Lực nhìn tôi nói một cách mập mờ: “Tạm thời bố cháu không sao, nhưng mẹ cháu nhờ chú ứng trả trước cho bố cháu rất nhiều tiền chữa trị rồi thuốc thang, bố cháu bây giờ đã đang được điều trị tiếp rồi.”
Nghe hắn ta nói vậy thì tôi có phần yên tâm rồi, chỉ cần bố tôi không sao là tốt rồi, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc có lẽtôi cũng không sống nổi nữa. Tôi lau nước mắt rồi nói với A Lực: “Thật sự cảm ơn chú.”
Thật không ngờ hắn ta cũng là một người rất tốt, còn nộp tiền nằm viện cho bố, đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá con người được.
Con ngươi A Lực đảo qua đảo lại nhìn tôi nói: “Mặc dù chú đã giúp nhà cháu trả trước tiền nằm viện, nhưng cháu cũng phải trả lại cho chú đấy, đây là khoản tiền cuối cùng của chú rồi, cháu không trả chú không thể lo chữa trị cho bố cháu nữa đâu.”
Tôi bỗng chốc thấy rất hoang mang, hắn ta bảo tôi trả tiền, nhưng tôi vẫn còn đang đi học, kiếm đâu ra tiền trả lại cho hắn đây?
“Nhưng bây giờ cháu không có tiền thì làm sao trả cho chú được.” Tôi tuyệt vọng nhìn hắn, nước mắt vẫn trực rơi.
“Cái này thì”, A Lực chững lại, quát sát tôi từ đầu đến chân, dường như đang toan tính điều gì đó “Ở đây làm việc thì sẽ có tiền trả thôi”