Nhật Ký Quán Bar - Chương 3:Chân cháu thật trắng trẻo
Tôi nhíu mày, miễn cường mở mắt ra, phát hiện A Lực vẫn đang ngồi ngăn ngắn cạnh tôi, nhưng tay hắn thì lại đặt trên đùi tôi sờ mó.
Tôi hét lên một tiếng, nhưng khi vừa định kêu lên thì miệng tôi đã bị cánh tay A Lực bịt lại, hắn ta nhìn quanh tứ phía rồi hạ giọng nói thầm vào tai tôi: “Có con muỗi đậu trên chân cháu, chú giúp cháu đập nó thôi mà, sắp đến ga tàu rồi.”
Có muỗi hay không trong lòng tôi biết rất rõ, tôi không phải đứa ngốc, nhưng A Lực cũng đã nói rất rõ ràng, sắp tới ga tàu rồi, tôi còn có thể làm gì hắn được nữa?
Nếu tới ga tàu mà tôi bỏ chạy, chưa nói đến việc sẽ chạy đi đâu, trên người tôi một đồng cũng không có, không chừng chưa đi được bao lâu đã chết đói rồi.
Tôi chẳng còn cách nào khác đành cúi đầu im lặng, A Lực nhìn thấy tôi không nói gì thì tỏ vẻ rất hài lòng véo nhẹ tay tôi, sau đó hắn cũng không làm gì tôi nữa.
Bị hắn xàm xỡ, tôi tỉnh hẳn chẳng còn buồn ngủ nữa, không lâu sau đã nghe thấy thông báo sắp tới ga tàu rồi.
Sau khi xuống tàu thì đã là 4 giờ rồi, tôi đi theo sau A Lực, nói thật thì mặc dù tôi đang học ở thành phố này nhưng tôi lại không thông thạo nơi đây, tôi chỉ biết một con đường duy nhất là con đường để đến trường học.
A Lực đưa tôi đến một khu nhỏ gần thành phố nhưng khu này lại rất cũ kĩ tồi tàn, hắn đưa tôi lên tầng 4, mặc dù đang là ban ngày nhưng hành lang lại rất âm u tối tắm không hề có ánh sáng.
Mở cửa xong, A Lực bảo tôi đi lên giường ngồi, tôi không dám đi cứ lóng ngóng đứng trước cửa không nhúc nhích, thấy tôi không di chuyển, hắn tự đứng dậy tới chỗ tôi kéo tôi vào.
“Thanh Thanh à, cháu đừng sợ, đến đây rồi thì chúng ta là người một nhà, cháu không cần xấu hổ đâu.”
Nghe câu nói này của hắn tôi cứ có cảm giác không đúng, nhưng lại cũng chẳng dám lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
Sống dựa vào người khác thì phải cúi đầu, đạo lý này tôi vẫn luôn biết, tội bị A Lực kéo lên giường, hắn ta nhìn vào hai mắt tôi, sau đó đi thu dọn túi của mình, vừa dọn hắn vừa nói: “Thanh Thanh này, trời hôm nay nóng quá, còn phải ngồi tàu lâu như thế cháu chắc cũng mệt rồi, hay là cháu đi tắm chút đi.”
Nghe thấy hắn nói vậy, tôi cắn chặt môi, quả thực ngồi tàu lâu như vậy người tôi cũng có phần nhớp nháp khó chịu, đi tắm một cái cũng tốt, không nói tới chuyện khác, chỉ riêng việc ở chung một phòng với hắn đến hít thở tôi cũng không thấy thoải mái.
Vì vậy tôi vội gật đầu, lôi từ trong túi ra hai bộ quần áo rồi chạy nhanh vào nhà tắm.
Sau khi kiểm tra cửa nhà tắm đã được khóa kĩ càng tôi mới dám cởi đồ, sau khi tắm qua một chút tôi liền mặc quần áo bước ra ngoài. A Lực đang dọn dẹp lại phòng thấy tôi đi ra, hắn ta liền bỏ cây chổi đang cầm trên tay xuống “Tắm nhanh vậy à? Nếu cháu mệt thì đi nghỉ một lát đi, à mà Thanh Thanh này, cháu muốn đi chơi ở đâu? Ở thành phố này chỗ nào chú cũng biết, đưa cháu đi đâu chơi cũng được hết.”
Tôi mím chặt môi, nói thật thì tôi cũng không biết nên đi đâu, thành phố này rộng lớn như thế, nơi có thể đi nhiều vô số kể, nhưng tôi ngay cả một địa danh cũng không đọc ra được.
Nghĩ tới đây, tôi cứ mân mê ngón tay mình lấy làm khó xử.
A Lực thấy tôi không nói gì, hắn cũng do dự một lúc rồi lên tiếng bắt chuyện, nói: “Đúng rồi, Thanh Thanh, có phải tháng chín này cháu bắt đầu vào học lại đúng không?”
Tôi ngẩn người ra một lúc rồi mới gật nhẹ đầu.
“Thế này đi, chỗ chú làm việc có tuyển sinh viên nghỉ hè tới làm thêm, hay là cháu tới đó làm thử xem sao?” A Lực thản nhiên nói, tôi nghe thấy vậy trong lòng có chút thắt lại.
Hoàn cảnh gia đình tôi như thế nào tôi hiểu rất rõ, thứ tôi cần nhất bây giờ là tiền, ít nhất thì có tiền rồi tôi cũng không cần phải nhịn đói mỗi ngày nữa.
Suy nghĩ một lát nhưng tôi vẫn có chút do dự vì dẫu sao tôi về cơ bản cũng khôn hiểu mấy chuyện này. “Nhưng mà cháu cái gì cũng không biết làm…”
A Lực vội xua tay, hắn uống một ngụm nước rồi nói tiếp:“Việc này dễ làm lắm, học qua chút là biết làm ngay.”
Nghe thấy vậy, tôi không tránh khỏi động lòng “Là làm công việc gì thế ạ?”
Công việc chỉ cần học qua là có thể làm được ngay chắc là mấy kiểu việc bưng bê dọn dẹp bát đĩa đúng không? Tôi thầm nghĩ trong lòng. A Lực ra vẻ thần bí nói với tôi:“Đợi đến tối chú đưa cháu đi phỏng vấn, tới nơi cháu sẽ biết ngay thôi.”
Tôi nhìn A Lực với cái nhìn đầy cảm kích, trong lòng thấy nhẹ nhõm đi nhiều, có lẽ người này cũng không xấu xa như tôi nghĩ.
Còn một lúc nữa mới đến tối, tôi bần thần nằm trên giường chẳng biết nên làm gì, đột nhiên tôi cảm thấy giường lún xuống, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy A Lực đã ngồi xuống cạnh tôi từ bao giờ, hắn đang nghịch thứ gì đó trong tay, tôi đã nhìn thấy vật đó từ chỗ bạn tôi, hình như là điện thoại di động.
A Lực vừa ngồi lên giường, tôi liền vô thức né sang một bên, nhưng hắn ta lại nhẹ nhàng vỗ tay vào đùi tôi, cười nói: “Sợ cái gì, chú đã nói rồi chúng ta là người một nhà.”
Nói xong, hắn liền bắt đầu đặt tay lên chân tôi vuốt lên vuốt xuống, vừa vuốt hắn vừa nói:“Thanh Thanh à, chú thật không ngờ con lớn lên ở nông thôn mà chân lại trắng trẻo thế này.”
Tôi không dám lên tiếng, cố gắng nhẫn nhịn dù đang rất khó chịu, chỉ đến khi tay hắn chạm tới đùi tôi, tôi thấy nhột không chịu nổi mới vội rụt chân lại.
A Lực thấy tôi phản ứng liền nheo mắt nhìn tôi rồi lại nhìn chằm chằm vào cổ tôi.
“Da dẻ trắng trẻo thế này, lại còn xinh đẹp như thế kia, chẳng trách…”A Lực không biết đang lầm bầm gì trong miệng, trong lòng tôi cảm thấy có hơi chút hoài nghi.
Đợi mãi cuối cùng cũng tới tối, tôi nhảy từ trên giường xuống, nhìn A Lực với đôi mắt mong chờ, nói “Trời đã tối rồi.”