Nhật Ký Quán Bar - Chương 2:Con có muốn đến thành phố
không?
Thấy mẹ kế đóng cửa phòng lại rồi, tôi nhanh chóng bò từ mặt đất đứng dậy, không nói lời nào chạy thẳng vào nhà vệ sinh, khi tôi đi ra thì đèn trong phòng mẹ kế đã tắt rồi. Tôi không dám nhìn thêm nữa, vội vã đi vào phòng của mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi vừa mới ngủ dậy đã nhìn thấy mẹ kế đang bế em trai tôi ngồi ngoài sân. Tôi có hơi chút ngạc nhiên vì trong ấn tượng của tôi, mẹ kế trước giờ chẳng dậy sớm vậy bao giờ.
“Thanh Thanh, dậy rồi à? Trên bàn có cơm đấy, mau ăn đi.” Mẹ kế nhìn tôi cười híp mắt, giọng điệu vô cùng ấm áp, dịu dàng.
Tôi bị dáng vẻ này của bà ta làm cho có chút choáng váng, vừa mừng vừa lo vôi gật đầu đi nhanh tới phía bàn ăn.
Vì cứ cúi đầu đi nên tôi không nhìn thấy trước mặt còn có người, tôi bất ngờ đâm sầm vào người hắn.
Tôi ngước đầu lên nhìn, hóa ra là em họ của mẹ kế tôi, nhìn thế này tôi mới phát hiện ra người đó rất thấp, hơn thế nữa mặt mũi còn cứ nhăn nhúm lại.
“Thì ra là Thanh Thanh sao, cháu ăn cơm chưa ?” Hắn ta vừa sờ tay lên mặt tôi vừa tươi cười hỏi han.
Tôi cứ cảm thấy ánh mắt mà hắn nhìn tôi có vẻ bất thường, nhưng cũng không dám nói ra, chỉ cố tránh bàn tay cứ vân vê khuôn mặt tôi của hắn ta, mà vội vàng chạy vào nhà.
Vừa mới ngồi xuống, nhìn từ xa đã thấy mẹ kế tay bế em trai tôi đang không biết đang nói gì với người em họ.
Tôi cúi đầu tập trung ăn đồ ăn, khi ngẩng đầu lên đã thấy mẹ kế ngồi đối diện tôi, bà ta nhìn tôi cười tươi như hoa.
Tôi liếc nhìn bà, bỗng nhiên miếng màn thầu bị mắc nghẹn ở trong cổ họng, tôi nghẹn đến mức mặt đỏ tía tai, vội vàng tu hết một hơi nước lạnh.
Mẹ kế nhìn thấy tôi bị nghẹn, lập tức kêu lên: “Trời ạ, sao con lại bất cẩn thế, ăn uống cũng phải chú ý chứ, đâu có ai cướp của con đâu.”
Tôi không nói gì, chỉ lắc đầu thật mạnh để biểu thị rằng tôi không sao. Sau khi ăn cơm xong, tôi đang định đi rửa bát thì bị mẹ kế giữ lại, nhất định kéo tôi quay lại ghế ngồi, tôi ngơ ngác nhìn bà ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thanh Thanh này, con có muốn đến thành phố chơi không?” Mẹ kế vừa vỗ vỗ vào tay tôi vừa hỏi.
Tôi nghe thấy câu này bỗng nhiên có chút động lòng, mặc dù tôi học ở thành phố, nhưng chưa từng đi chơi ở đó lần nào, mẹ kế lần nào cũng ăn bớt tiền bố để lại làm phí sinh hoạt cho tôi, tôi đến cơm còn ăn không đủ no, nói gì đến chuyện ra ngoài chơi.
Tôi nhìn mẹ kế có chút khó xử, mẹ kế nhìn thấy vậy, liền nói: “Ôi trời, con không cần lo, dì có thể bảo em họ dì đưa con tới thành phố, nó làm việc ở đó mà.”
Cơ hội đang bày ngay trước mắt tôi, nhưng mẹ kế cũng đã nói rồi là sẽ để em họ bà ta đưa tôi đi, trong lòng tôi cảm thấy hắn ta không phải người tốt nên vẫn có chút do dự.
“Thanh Thanh, chú là em họ của mẹ con thì cũng chính là cậu của con, nhưng chú không lớn hơn con mấy tuổi, nên con gọi chú A Lực là được rồi” .Cậu em họ của mẹ kế tự giới thiệu với tôi, tôi thật không biết phải làm sao cứ cúi đầu không nói gì, trong lòng vẫn thấy có chút gì đó rất sợ hắn ta.
Mẹ kế nhìn A Lực rồi lại quay sang nhìn tôi, nói tiếp: “Thanh Thanh à, con cũng lớn rồi, cũng đến lúc nên ra ngoài xem thế giới bên ngoài ra sao, A Lực lại hiểu rất rõ thành phố, à phải rồi, bố con không phải cũng ở thành phố sao? Hay là con để A Lực đưa con đi thăm bố con đi.”
Vừa nghe đến chữ bố, tôi liền sững người lại, từ khi tôi có nhận thức đến giờ, chẳng mấy khi được nhìn thấy bố.
Ngay lập tức tôi liền gật đầu, suy cho cùng, người mà tôi luôn muốn được gặp nhất chính là bố tôi.
Nhìn thấy tôi đồng ý, mẹ kế vội vàng đứng dậy, vừa nói vừa dẫn tôi ra ngoài: “Thanh Thanh, thế con mau đi chuẩn bị hành lý thu dọn đồ đạc đi, bát để đó dì rửa cho.”
Nói là thu dọn, nhưng thật ta tôi chẳng có đồ đạc gì để dọn cả, vơ bừa hai bộ quần áo để vào túi coi như xong rồi.
Trước khi đi, mẹ kế còn nhét cho tôi vài chiếc bánh để tôi trên đường đi có đói thì bỏ ra ăn, tôi cẩn thận nhận lấy, ngồi trên chiếc máy cày vừa đi mượn về, tôi cùng A Lực đi tới thành phố.
Nhưng tôi thật không nghờ, chuyến đi lần này khiến cho cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn.
Giữa trưa tháng bảy mặt trời nóng như đổ lửa, lại ngồi trên chiếc máy cày, khiến da tôi bắt đầu đỏ rát cùng với cái nắng rực đỏ này.
Vất vả lắm mới tới được ga tàu hỏa của thị trấn, A Lực bỏ đi mua vé bỏ lại tôi ngơ ngác đứng một mình. Tôi đứng ở cửa vào của ga tàu đợi một lúc lâu sau mới thấy A Lực đi ra.
“Đi thôi, chuyến một giờ, cũng vừa hay đến giờ rồi”. A Lực ôm lấy vai tôi, tôi cảm thấy không thoải mái liền muốn vung tay tránh hắn ta ra, nhưng càng cố tránh hắn lại càng ôm chặt hơn.
Tôi cảm thấy rất kì lạ, chỉ muốn thoát ra nhưng vừa hay lúc đó thì tàu tới, A Lực cũng buông tôi ra nhưng thay vào đó hắn lại nắm lấy tay tôi kéo lên tàu.
Hắn ta chọn chỗ ngồi ở một góc khuất, người trên tàu lần lượt đã lên đủ, không lâu sau, tàu cũng bắt đầu lăn bánh.
Còn một đoạn đường xa nữa mới tới thành phố, không biết là do tàu hay do đường ray mà tàu rung lắc rất mạnh, rung lắc đến nỗi khiến tôi hồn bay mất vía.
Vừa mới định chợp mắt một lát, tôi bỗng cảm thấy như có thứ gì trượt trên đùi mình, trượt lên trượt xuống khiến tôi nổi hết cả da gà, mắt tôi đã quá mỏi đến nỗi không mở ra nổi nữa, tôi hất chân muốn đẩy vật đang trượt trên chân tôi ra. Một lúc sau tôi mới phát hiện ra là chẳng có ích gì, vật kia hình như cũng cảm nhận được sự khó chịu của tôi nhưng vẫn không chịu dừng mà ngược lại càng trở nên bạo dạn liều lĩnh hơn, nó nhầy nhầy như nước mũi trượt trên người tôi đẩy không ra. Tôi cuống cuồng bừng tỉnh dậy.