Người Chồng Yêu Thương Bí Ẩn - Chương 4: Cứng rắn
Diệp Khải Hàn từ tốn lấy lại điện thoại, lạnh nhạt nhìn cô, “Giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”
Minh Ấu Âm run rẩy tức giận, hít thở sâu, chìa khóa phải tra năm lần bảy lượt mới vào được ổ, cô mở cửa ra.
Diệp Khải Hàn không mời mà vào, ung dung ngồi trên ghế sofa, nhìn ngó xung quanh, “ Phòng của Hàn Thiên Tuyết cũng không đến nỗi nào, được chính phủ bảo vệ nên không thể mua lại được.”
“ Thất vọng lắm phải không?” Minh Ấu Âm giận tím mặt, “ Chắc tôi phải ngủ ngoài đầu đường xó chợ anh mới hả hê chứ gì?”
“ Tất nhiên là không,” Diệp Khải Hàn nhếch mép: “Tôi thích em ngủ ở trên giường của tôi hơn !”
Minh Ấu Âm cắn răng: “ Diệp Khải Hàn, đồ vô liêm sỉ ! Mau thả em trai của tôi ra, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát bắt anh !”
“ Báo đi,” Diệp Khải Hàn thái độ kiêu ngạo nói: “ Cô rõ hơn ai hết , cảnh sát trưởng chính là chú của A Chiêu, đợi cảnh sát đến thì vừa hay thu xác cho em trai của cô luôn. ”
“ Diệp Khải Hàn, anh…anh…” Minh Ấu Âm run lên giận giữ, “Sao con người anh lại có thể như vậy?”
Người mà cô yêu thương suốt mười năm trời, sao lại có thể là người như vậy?”
“ Vậy phải hỏi cha của cô! Cha cô đã cướp đi mạng sống của cha tôi, hại tôi không được nhìn mặt cha, biến tôi trở thành con người như bây giờ,” Diệp Khải Hàn ném điện thoại lên bàn, “ Minh Ấu Âm, hãy hầu hạ tôi tối nay, em trai cô sẽ được thả ra.”
“ Mày chết đi !” âm thanh phía bên kia điện thoại, Minh Trừng đang bị trói phẫn nộ gào lên, ra sức quằn quại, người đang ghìm chặt cậu bé dường như cũng không khống chế được, “Chị, Chị không được nghe hắn ta! Hắn là đồ cầm thú, chị mau báo cảnh sát đi, mau chạy đi chị !”
Diệp Khải Hàn lại lôi ra một tệp giấy, ném lên bàn, “Ký vào hợp đồng này đi, sau này tôi sẽ không bao giờ đụng vào một sợi tóc của em trai cô.”
Minh Ấu Âm liếc mắt nhìn xuống bản hợp đồng, vội đọc lướt qua, một lần nữa cô cảm thấy kinh sợ với sự vô liêm sỉ của Diệp Khải Hàn, “Diệp Khải Hàn, lẽ nào anh không biết mua bán người là phạm pháp sao?”
Diệp Khải Hàn cười mỉm, “ Đoàn luật sự chăm chỉ chịu khó của tập đoàn Minh Thị, đã phải giở nát cả sổ sách, vắt kiệt trí óc trong hơn nửa năm trời, mới có thể tìm ra lỗ hổng, để đúc kết ra bản hợp đồng bán thân này, ký vào bản hợp đồng này, cả đời này em sẽ mang họ của tôi, chịu sự giám sát của tôi… một cách hợp pháp!Ô…, không đúng, nay không còn là tập đoàn Minh Thị nữa, mà là tập đoàn Diệp Thị rồi !
“Diệp Khải Hàn, đồ cầm thú.” Minh Ấu Âm tức giận run rẩy khắp người, mắt tối xầm lại.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, cô dốc hết tâm sức, bôn ba khắp nơi tích góp tiền, hơn nữa ngày nào cũng uống rượu, nên cơ thể cô kiệt quệ yếu ớt vô cùng.
Cô bám phải vào ghế sofa mới có thể trụ được cơ thể đang run rẩy như muốn gục ngã, cô vô số lần căm thù bản thân mình của mười năm trước, tại sao lại có thể ngu xuẩn đến thế, cưu mang con sói mắt trắng kia về nhà, đúng là nuôi ong tay áo, giờ đây dường như đến xương cốt của cô anh ta cũng muốn nhai nát.
“ Tôi đang vội,” Diệp Khải Hàn nhìn đồng hồ, “Tôi cho cô một phút để suy nghĩ, nếu không ký tôi sẽ chặt lìa một ngón tay của nó, cứ chậm một phút chặt một ngón, cô có hai mươi phút để kéo dài thời gian.”
“ Không được ký!” Minh Trừng gào lên phẫn nộ: “Chị, chị không được ký, chị mà ký em sẽ chết cho chị xem!Không được để tên cầm thú kia hủy hoại chị, em không cho phép!”
Minh Ấu Âm nhìn Minh Trừng qua màn hình, cầm chiếc bút ở trên bàn trà lên, bất giác, lệ rơi đẫm mặt.
Nước mắt của Minh Trừng cũng rơi theo, “Chị, chúng ta không ký, em không sợ, đừng để tên cầm thú kia hủy hoại chị, chị…chị….”
Diệp Khải Hàn bất chợt nói: “Qua một phút rồi.”
Phía bên kia màn hình điện thoại, vệ sĩ ghìm chắc Minh Trừng, giữ chặt một ngón tay của thằng bé.
“Cạch” một tiếng, ngón tay cái bên trái của Minh Trừng đứt lìa.
“ Tiểu Trừng!”tiếng kêu thảm thiết vang lên, người em trai khuôn mặt nhợt nhạt, trước mắt Minh Ấu Âm tối xầm lại, gần như ngất xỉu đi.
“Chị….”Minh Trừng vùng vẫy, gắng sức vươn mình về phía màn hình, “Em không sợ, chúng ta không ký, không ký…”
Diệp Khải Hàn: “Một phút ba giây.”
Minh Âu Âm không còn do dự nữa, chữ “Minh” đầu tiên, được ký lên trang giấy.
“Chị…” Minh Trừng đột nhiên hét lớn lên.
Minh Ấu Âm vô thức nhìn sang.
Trong màn hình, Minh Trừng thoát khỏi được tên vệ sĩ, nâng cao chân trèo lên cửa sổ chạy thoát.
“Bang” một tiếng, đập nát tấm kính, bóng dáng Minh Trừng rơi xuống, trong khoảnh khắc biến mất khỏi tầm nhìn của Minh Ấu Âm.
Chắc chắn là ảo giác, Minh Ấu Âm dường như nghe được âm thanh cơ thể em trai rơi xuống đất.
“Bang” lên một tiếng mơ hồ, như một viên đạn bắn thẳng vào tim cô, đau đến tối xầm mắt lại, cô ngất lịm đi.
“ Âm Âm!” khuôn mặt Diệp Khải Hàn dường như lúc nào cũng dửng dưng, cuối cùng đã có chút hoảng loạn.
Anh ta dìu cơ thể rã rời của Minh Ấu Âm, hướng về phía màn hình, hạ giọng hỏi: “ Cô có sao không?”.
Anh ta tính toán năm lần bảy lượt, cũng không nghĩ đến tình huống một cậu bé mới chỉ 15 tuổi, tính cách lại mạnh mẽ đến vậy, dám nhảy lầu tự tìm cái chết.
Tên vệ sĩ kia mặt cắt không một giọt máu, vội vã chạy xuống phía dưới xem người thế nào.
Một lúc sau hắn ta bẩm báo: “ Đang còn sống”.
Diệp Khải Hàn thở phào nhẹ nhõm, anh đổ mồ hôi lạnh khắp thân: “Nhanh mang đi bệnh viện, tuyệt đối không được để thằng nhóc xảy ra chuyện!”
Cướp đi mạng sống của Minh Hàn là đủ rồi, giờ lại thêm cả Minh Trừng, Minh Ấu Âm sẽ ăn tươi nuốt sống anh ta.
Hơn nữa nếu muốn cô ở lại bên anh ta, thì sẽ càng khó khăn hơn.
Bên kia, Minh Trừng được người nhanh chóng mang đến bệnh viện.
Diệp Khải Hàn nâng Minh Ấu Âm vào gường, ngón tay vuốt ve đường chân mày của cô, tâm trạng thờ ơ lạnh lùng vừa rồi đi đâu mất, thay vào đó là sự ấm áp nhưng lại đớn đau.
Tất cả kế hoạch, kết thúc thành công, hoàn hảo.
Việc ngoài ý muốn duy nhất, chính là cô gái tuyệt sắc này.
Anh từng nghĩ rằng mình vì muốn có được sự tin tưởng của Minh Hàn, nên góp vui lấy lệ.
Nhưng khi mất đi rồi, anh mới biết, hóa ra anh không thể sống thiếu cô.
Anh vắt kiệt tâm sức trong suốt hai mươi năm trời để vạch ra kế hoạch, mới có thể đoạt được mọi thứ, nhưng đánh mất đi cô ấy, nên tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Anh trả được mối thù giết cha, đứng trên đỉnh cao quyền lực ở Cẩm Thành, nhìn Minh gia bị diệt vong, nhìn Minh Hàn thoi thóp hơi thở cuối cùng, nhưng chẳng cảm nhận được dư vị gì.
Chẳng biết từ bao giờ, tình yêu của anh đối với cô ấy, đã trở nên mãnh liệt hơn cả sự căm hận anh dành cho Minh Hàn.
Cho dù bị cách trở bởi mối thù giết cha, anh vẫn kiên quyết không buông tay.
Cô ấy là của anh.
Chỉ có thể thuộc về anh.
Anh dịu dàng nhìn vào mắt cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán cô, dường như đang làm dịu đi tâm trạng của cô, cũng như làm dịu lại chính mình, “Không sao, em yên tâm, nhất định sẽ không sao, không sao hết…”
Một lúc sau, bên kia cuối cùng đã có thông tin: “Chân trái bị dập nát, xương gãy làm bốn phần, tim ổn định, không nguy hiểm tới tính mạng, đã chuyển vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Cúp máy, Diệp Khải Hàn phát hiện cơ thể mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nếu như Minh Trừng chết, đây sẽ trở thành tấm rào cản không thể nào phá vỡ được giữa anh và Minh Ấu Âm.
Anh không thể để mất cô.
Tuyệt đối không.
Khi biết Minh Trừng không còn gì đáng ngại thì Diệp Khải Hàn mới dám gọi tỉnh Minh Ấu Âm. Cô từ từ mở mắt , Diệp Khải Hàn còn chưa kịp nói thì Minh Ấu Âm mở to mắt thình lình đẩy anh , cô bước xuống chạy đến bên cửa sổ rồi nhảy xuống.
Diệp Khải Hàn vội vàng đuổi theo sau nhô thân ra ngoài bắt được tay trái của cô.một khắc khi thấy cô nhảy xuống thì trái tim của anh như ngừng thở rồi .
Minh Trừng nhảy xuống từ tầng 3. Còn ở đây là tầng 10 .
Tầng 10 !
Thật sự ngã từ đây xuống , không muốn sống nữa hay sao ?