Người Chồng Yêu Thương Bí Ẩn - Chương 3: Uy hiếp
Minh Ấu Âm ngước mắt nhìn.
Người con trai có ngoại hình vô cùng khôi ngô với đôi lông mày rậm, sống mũi vừa cao vừa thẳng , đôi mắt sáng anh lấp lánh như sao trời, thân hình to cao vạm vỡ, sống lưng thẳng tắp, trên người tỏa ra một khí chất đặc biệt mà chỉ quân nhân mới có, khuôn mặt anh điềm tĩnh, chỉ nhìn thôi cũng bất giác mang đến cho người khác cảm giác an toàn.
Minh Ấu Âm trả lời theo phản xạ: “Cần tiền…”
Nói xong cô mới định thần lại, lúng túng, hoảng loạn xua tay, “Không, không phải, ý tôi là…”
“Trong thẻ có hơn bảy mươi vạn, mật khẩu là sáu số cuối của thẻ,” một chiếc thẻ ngân hàng được đưa đến trước mặt Minh Ấu Âm, “ Tôi bị gia đình kiểm soát kinh tế, hiện tại chỉ có nhiêu đây thôi, nếu như không đủ tôi sẽ đi vay thêm của em trai tôi.”
“ Minh Ấu Âm: “ A…?”
Minh Ấu Âm ngẩn người ra.
Cô bán sống bán chết uống rượu nguyên một buổi tối, mới đám phán được một hợp đồng lớn, tiền hoa hồng có được cũng chỉ vỏn vẹn có mười mấy vạn..
Đằng này chỉ một câu nói của cô, người con trai trước mặt kia đã đưa cho cô hơn bảy mươi vạn.
Chiến Vân Đình lại đưa chiếc thẻ ngân hàng về phía cô, “Chừng này đủ không?”
Minh Ấu Âm liếm môi, ánh mắt khát khao nhìn vào chiếc thẻ ngân hàng ở phía trước.
Cô cần quá đi ấy chứ.
Bác sĩ nói, nếu không gom đủ một triệu thì ngày mai bố cô sẽ phải chuyển viện.
Tình trạng của bố cô không khả quan lắm, bệnh viện Số 1 là bệnh viện tốt nhất ở Cẩm Thành, nên cô không muốn phải chuyển viện cho cha mình.
Nhưng… “Bèo nước gặp nhau”…Hơn bảy trăm nghìn…
“ Cầm lấy đi,” nhìn rõ sự khát khao trong ánh mắt Minh Ấu Âm, Chiến Vân Đình dí sát chiếc thẻ ngân hàng vào tay Minh Ấu Âm, “Tiểu Ngũ là bảo bối vô giá của tôi.”
Đừng nói là bảy mươi vạn , dù là bảy triệu hay bảy mươi triệu, cũng không mua được mạng sống của Tiểu Ngũ.
Cô là một cô gái tốt bụng, cô xứng đáng nhận được sự báo đáp.
Minh Ấu Âm cầm tấm thẻ ngân hàng trong tay, cô muốn trả nó lại nhưng không nỡ.
Mạnh vì gạo bạo vì tiền, huống hồ đây lại là một triệu.
Nghĩ tới người cha đang nằm trong bệnh viện, Minh Ấu Âm cắn răng cắn lợi, ngước mắt nhìn Chiến Vân Đình, kiên định nói: “ Tôi sẽ trả lại cho anh!”
Sau này chỉ cần có cơ hôi, nhất định tôi sẽ trả lại!
“ Đây là điều cô xứng đáng được nhận,” Chiến Vân Đình hỏi: “Đủ không?”
Anh ta ít nói, nhưng Minh Ấu Âm vẫn nhận ra được, câu hỏi của anh ta rất thật lòng
Cô tin rằng, nếu như cô nói không đủ, anh ta sẽ chẳng chút do dự, đi vay của người em trai, đúng như vừa rồi anh ta nói.
Minh Ấu Âm nào mặt dày đến vậy, cô đỏ mặt gật đầu, “ Đủ rồi, đủ rồi!”
Hơn bảy mươi vạn, cộng thêm mười mấy vạn tiền hoa hồng tối hôm nay cô đàm phán thành công hợp đồng, thì vẫn còn thiếu khoảng mười mấy vạn nữa, mong bệnh viện sẽ gia hạn cho cô vài ngày để cô tiếp tục nghĩ cách.
Chiến Vân Đình gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Minh Ấu Âm ngại ngùng hỏi: “ Có thể cho tôi số điện thoại của anh không? Sau này gom đủ tiền tôi sẽ trả lại anh.”
“Không cần đầu ,” Chiến Vân Đình lắc đầu, “ Công việc của tôi rất đặc biệt.”
Minh Ấu Âm: “A…”
Công việc đặc biệt…nên không thể tùy tiện đưa số điện thoại cho người khác được sao?
Anh chàng này thật kín tiếng.
Thôi vậy.
Lát nữa rời đi, phải ghi nhớ này lại địa chỉ này, sau này gom đủ tiền rồi thì gửi đến nhà cho anh ấy cũng được.
Vài phút sau, Minh Ấu Âm rời khỏi nhà Chiến Vân Đình, bước ra khỏi cửa đưa mắt nhìn, hóa ra đây là phía dưới nhà cô.
Minh Ấu Âm nhìn lên phía trên tòa nhà, rồi lại nhìn sang Chiến Vân Đình đang tiễn cô ra khỏi cửa, “ Thật trùng hợp, tôi ở ngay phía trên nhà anh, chúng ta là hàng xóm đấy!”.
Tiểu Ngũ dường như hiểu được, nó mừng rỡ chạy vòng quay chân cô.
Chiến Vân Đình ừm một tiếng, “Tôi rất ít khi ở đây.”
“ Ồ” Minh Ấu Âm mỉm cười, “ Chẳng trách tôi chưa bao giờ gặp anh.”
Một người con trai có vẻ đẹp nổi bật như thế này, chỉ cần gặp một lần thì cả đời cũng chẳng thể nào quên.
Chiến Vân Đình khẽ gật đầu, chẳng nói thêm gì.
Minh Ấu Âm cảm ơn một lần nữa rồi rời đi.
Chỉ cách một tầng, Minh Ấu Âm không đi thang máy mà đi thẳng bằng thang bộ.
Tiểu Ngũ vui mừng chạy theo phía sau, cứ thế chạy theo cô về đến cửa nhà.
Minh Âu Âm mở toang cửa nhà, để Tiểu Ngũ chạy vào chơi, Tiểu Ngũ xông về phía cô sủa lên vài tiếng, sau đó cúi đầu đi.
Đây là cố ý tiễn cô về nhà sao?
Minh Ấu Âm lại không nhịn được, cười phá lên, cô không kiềm được cảm xúc chạy theo mấy bước chân, từ phía lan can nhìn xuống, nhìn thấy anh chàng vẫn đang đứng ở cửa, đợi Tiểu Ngũ chạy về nhà, thì mới đóng cửa.
Trông rất lạnh lùng, nhưng thực tế anh lại là một chàng trai rất ấm áp.
Thật biết ơn sự may mắn của hôm nay.
Ngày hôm sau, Minh Ấu Âm dùng số tiền của Chiến Vân Đình đưa cho để đi nộp trước bảy mươi vạn tiền phí.
Quả nhiên, số tiền còn lại không cần gấp, trước cuối tháng nộp đủ là được.
Nhưng, phía bên bệnh viện nhắc nhở cô sau này phải thanh toán đúng hạn, đừng nợ nữa.
Cha không phải chuyển viện, Minh Âu Âm nhẹ nhõm đi bội phần, đến thăm cha xong, cô tiếp tục đi làm như bao ngày khác.
Sau khi Diệp Khải Hàn nuốt trọn tài sản của gia đình cô, Minh Ấu Âm buộc phải nghỉ học.
Cô đi tìm việc khắp nơi nhưng đều thất bại, chỉ có duy nhất một công ty quảng cáo tuyển cô vào làm.
Cô biết rằng, đây không phải may mắn, mà là do Diệp Khải Hàn muốn sỉ nhục cô.
Diệp Khải Hàn muốn xem cô tiểu thư giàu có trước kia, nay phải dầm mưa dải nắng, hầu rượu cười đùa kiếm tiền.
Cô còn biết, Diệp Khải Hàn đang đợi cô khuất phục, đợi cô xin tha thứ, đợi cô quay lại nguyện làm người tình bé nhỏ của hắn.
Nhưng cô kiên quyết cự tuyệt.
Hầu rượu thì đã sao?
Cho dù sau có tìm đại một ai đó để ngủ cùng , thì cũng không bao giờ đến lượt Diệp Khải Hàn!
Nguyên một buổi sáng bận rộn, buổi trưa vẫn có tiệc tùng.
Minh Ấu Âm vắt kiệt sức lực, uống hết hơn một bình rượu trắng, mới có thể nịnh được ông chủ lớn kia ký hợp mà không cần đụng chạm vào cơ thể cô.
Tửu lượng của cô tốt hơn người thường, nên trong giới quảng cáo, cũng coi như là được ông trời ưu ái.
Ngoài ra cô còn có ngoại hình hoàn hảo, IQ cao, EQ cũng không kém, trên bàn rượu sự hiện diện của cô như được lập trình sẵn vậy, bản hợp đồng có khó nhằn đến mức nào, vào tay cô cũng dễ như trở bàn tay.
Đến giờ Minh Ấu Âm vẫn không hình dung được, một con người lanh lợi như cô, làm sao lại có thể, để con sói mắt trắng Diệp Khải Hàn lừa bịp.
Mà đã lừa, là bị lừa suốt hai mươi năm trời.
Vẫn may cô vẫn luôn thủ thân, đến nay vẫn giữ được trong sạch.
Nếu như tấm thân gìn giữ suốt hai mươi năm bị con sói mắt trắng Diệp Khải Hàn phá nát, thì đó mới gọi là kinh tởm.
Đàm phán thành công một hợp đồng lớn, ông chủ rất vui mừng nên vô tình uống quá chén, sau đó hào phóng cho cô nghỉ phép nửa ngày, để cô nghỉ ngơi buổi chiều, buổi tối tiếp tục cố gắng ở khách sạn Cẩm Thượng.
Uống hết hơn một bình rượu trắng, Minh Ấu Âm chẳng hề hấn gì, ngược lại cô càng uống càng tỉnh, trên đường về nhà, ký ức ngọt ngào hạnh phúc giữa cô và Diệp Khải Hàn trong suốt hai mươi năm cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện.
Minh Ấu Âm có nghĩ thế nào cũng không hiểu được, người con trai đó sao có thể ôm lòng hận thù như vậy, mới đó thôi còn ân ái ngọt ngào, sau đó liền hại cô tan gia bại sản.
Suy nghĩ lung tung một hồi, đã về đến trước cửa nhà, vừa ngầng đầu lên, đã nhìn thấy con sói mắt trắng mà cô ấy chửi ở trong tâm trí suốt quãng đường về nhà.
Minh Ấu Âm cau mày nhìn chàng trai ngoại hình tuấn tú bao nhiêu, nhưng trong lòng lại ác độc bấy nhiêu, “ Anh đến đây làm gì?”
Diệp Khải Hàn dán mắt về phía cô, “ Chúng ta nói chuyện một chút.”
“Cút !” Minh Ấu Âm bực mình, “ Tôi và anh chẳng có gì để nói cả.”
Diệp Khải Hàn lấy điện thoại ra chạm nhẹ, màn hình sáng lên, sau đó đưa về phía trước mặt Minh Ấu Âm, “ Chắc chắn em sẽ đồng ý nói chuyện với tôi.”
“ Chị!” giọng nói trong trẻo của một thiếu niên, hối hả vang lên, “Chị ! Bọn họ muốn chị làm gì? Chị cứ mặc kệ em, em sẽ đi báo cảnh sát!”
Nhìn qua màn hình thấy một cậu bé đang bị trói, hơi thở của Minh Ấu Âm nghẹn lại, giật lấy điện thoại, “ Tiểu Trừng, em sao đấy? Tiểu Trừng?”