Người Chồng Yêu Thương Bí Ẩn - Chương 2: Không phải người xấu
Diệp Khải Hàn liếc nhìn cô, anh lấy điện thoại ra, gọi cho một số nào đó: “ A Khuyết, cậu mang cho Minh Ấu Âm một bộ đồ tới đây…Còn nữa… Nhớ mang theo hộp thuốc.”
Cúp máy xong, Diệp Khải Hàn nhìn thấy Minh Ấu Âm vẫn đang ghìm chặt mảnh thủy tinh trong tay “Em có thể bỏ xuống được rồi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Minh Ấu Âm không hề động đậy “ Giữa anh và tôi chẳng có chuyện gì để nói.”
Hai mươi năm trước cô đã cứu vớt Diệp Khải Hàn trên đường, thật đúng là nuôi ong tay áo.
Hai mươi năm sau, Diệp Khải Hàn thâu tóm Minh gia, thay thế cha của cô ấy trở thành người giàu có nhất Cẩm Thành này.
Minh Hàn – Cha của cô không chịu được kích động nên đã bị xuất huyết não dẫn đến hôn mê phải nhập viện, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Khải Hàn đã từng là người anh mà cô ấy yêu quý nhất, là người bạn trai mà cô hết mực yêu thương.
Nhưng Diệp Khải Hàn của hiện tại, lại là kẻ thù không đội trời chung với cô.
Giữa Minh Ấu Âm và anh ta, chẳng có gì để nói với nhau.
Diệp Khải Hàn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “ Minh Ấu Âm, em hãy ngủ với tôi, tôi sẽ cho Minh Hàn một con đường sống.”
Minh Ấu Âm cười khinh bỉ “ Tôi ngủ với ai cũng được nhưng đó không phải là anh! Thật kinh tởm !”
Diệp Khải Hàn với ánh mắt đầy kiêu ngạo, “ Minh Ấu Âm, em không thoát được đâu.”
Em chỉ có thể thuộc về tôi.
Minh Ấu Âm chế nhạo “ Anh thử xem.”
Cô không tin vào số phận.
Ai cũng nói rằng cô ấy đã bị dồn vào đường cùng rồi, nhưng cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cô vẫn kiên quyết vạch ra một con đường để đi.
Con đường cùng mà Diệp Khải Hàn đã vẽ ra, là con đường duy nhất mà cô không bao giờ muốn đặt chân đến.
Ngủ với Diệp Khải Hàn ư?
Nếu như giết người không phải đền mạng, thì cô sẽ lập tức dùng mảnh thủy tinh trong tay mình để cứa cho Diệp Khải Hàn một nhát !
Không thể nói chuyện với nhau được nửa câu, hai người im lặng đối diện nhau.
Có tiếng gõ cửa, trợ lý đặc biệt của Diệp Khải Hàn- Ngô Khuyết mang theo một bộ đồ nữ bước vào.
Nhìn thấy Minh Ấu Âm chỉ che thân bằng tấm khăn mỏng, Ngô Khuyết liền vội vàng cúi đầu xuống, dùng hai tay nâng bộ đồ lên, cung kính thưa: “ Cô chủ.”
Minh Ấu Âm đã từng đối xử với cậu ta rất tốt.
Nhưng đáng tiếc, chủ của cậu ấy lại là Diệp Khải Hàn.
Minh Ấu Âm đưa tay cầm lấy bộ đồ, “Cảm ơn!”
Cuối cùng cô cũng buông Diệp Khải Hàn ra, cô đứng dậy bước vào phòng tắm.
Thay đồ xong, bước ra từ phòng tắm, Minh Ấu Âm chẳng đưa mắt nhìn Diệp Khải Hàn lấy một lần, cô đi thẳng về cửa chính rồi đi ra ngoài.
Diệp Khải Hàn đánh mắt nhìn Ngô Khuyết.
Ngô Khuyết nhanh trí, đuổi theo, “ Cô chủ, để tôi bôi thuốc cho cô.”
“ Không cần, tôi không yếu đuối như vậy đâu.” Minh Ấu Âm bước đi mà không thèm quay đầu lại.
Diệp Khải Hàn thẫn thờ nhìn về phía cảnh cửa hiu quạnh.
Cô gái ấy đã từng chỉ vì những điều nhỏ nhặt mà tủi thân ôm lấy anh để được anh vuốt ve dỗ dành, nhưng giờ đây khi đôi bàn tay cô ấy đang rỉ máu, cô lại nói một cách thờ ơ rằng, cô không yếu đuối như vậy.
Tâm trí của Diệp Khải Hàn bị bóp nghẹt.
Hai mươi năm trước, chặn đầu xe cố ý tiếp cận Minh Ấu Âm, là bước đầu tiên trong kế hoạch báo thù của anh ta.
Hai mươi năm trở lại đây, anh ta bước đi chậm rãi, mỗi bước chân đều nằm trong kế hoạch của chính mình, cuối cùng anh đã thành công.
Điều duy nhất nằm ngoài kế hoạch, đó là “phim giả tình thật”, anh đã thực sự yêu Minh Ấu Âm.
Mối thù giết cha hãy còn đó, vì vậy anh không dám rước Minh Ấu Âm về làm vợ, sợ cha linh thiêng biết được sẽ chết không nhắm mắt.
Chăm lo cho môt cô gái vừa xinh vừa đẹp như thế này, lại để thuộc về tay người đàn ông khác, anh không cam tâm.
Anh muốn Minh Ấu Âm làm người tình của mình.
Chơi đùa với con gái của kẻ thù, nếu cha anh dưới suối vàng biết được, ông nhất định sẽ rất hả dạ.
Nhưng Minh Ấu Âm một mực không hầu hạ anh ta.
Anh từng bước ép buộc, một cô thiên kim tiểu thư vốn được nuông chiều, nhưng khi tiềm lực mà bộc phát phải khiến người khác phải kinh ngạc. Anh dồn ép cô hơn nửa năm trời, đến mức cô phải đến một công ty quảng cáo đi hầu rượu cho người khác, nhưng cô vẫn không chịu khuất phục.
Anh cứ tự thôi miên chính mình, anh chỉ không cam tâm khi mình chăm sóc một cô gái xinh đẹp như vậy lại thuộc về người khác.
Anh chỉ muốn vui đùa một chút thôi.
Nhưng khi nhìn thấy Minh Ấu Âm rời đi mà chẳng nói một lời nào, trái tim anh giống như bị ai đó khoét thủng mất một lỗ, trong lòng chỉ còn lại sự trống rỗng và lạnh lẽo.
*
Sau khi rời khỏi khách sạn, cô đi trên con đường phía bên ngoài. Cơn gió lạnh khẽ thổi qua, Minh Ấu Âm chợt nhận ra rằng, trong người cô ấy không có một xu dính túi.
Cô bất lực, chỉ đành bước đi về phía trước.
Không biết do say rượu hay do mất quá nhiều máu, càng bước đi cơ thể cô càng mất sức, quang cảnh trước mắt dần dần mờ đi.
Cô bình tĩnh nhìn lại, có khu phố nhỏ ngay phía trước kia rồi.
Cô lấy lại tinh thần, gắng gượng tiếp tục bước về phía trước, bỗng trước mắt tối sầm lại, cuối cùng cô bị ngất lịm đi.
Một chiếc xe Land Rover đột ngột phanh gấp bên cạnh cô, Chiến Vân Đình bước xuống xe, đưa tay ra đặt lên mũi kiểm tra hơi thở của cô.
Một lúc sau, Chiến Vân Đình cúi người ôm lấy cô ấy, đặt vào xe.
Mười mấy phút trôi qua, Minh Ấu Âm thức dậy sau cơn đau đớn tột cùng, nhìn thấy một chàng trai tuấn tú ngồi xổm bên cạnh sofa đang thoa thuốc lên ngón tay cô.
Cô đau đớn muốn rụt tay lại, anh chàng kia ghìm chặt lòng bàn tay cô không buông khiến cô không thể nhúc nhích được.
“ Đừng cử động” chàng trai từ tốn nói: “ Tôi tên là Chiến Vân Đình, lúc nãy vừa hay đi qua, tôi không phải người xấu.”
Giọng nói ấm áp của chàng trai , như ta vẫn thường được thấy miêu tả trong sách vậy, chỉ nghe thôi cũng khiến người khác tan chảy, anh chàng kia toát lên khí chất điềm đạm làm cho Minh Ấu Âm cũng thấy an lòng.
Minh Ấu Âm nén đau, không cử động nữa, cô cảm kích nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi!”
“Không có gì,” Chiến Vân Đình vừa thoa thuốc lên ngón tay, vừa xử lý vết thương ở cổ tay cô, “Cô đã từng cứu Tiểu Ngũ, nên tôi mới là người phải cảm ơn cô.”
Minh Ấu Âm ngờ hoặc: “Tiểu Ngũ?”
Nghe thấy tên mình, một chú chó to liền nhảy lên phía trước, cái đầu to to rúc vào lòng Minh Ấu Âm, thân mật ghé sát vào khuôn mặt của cô ấy.
“ À! Chính là nó!” nhìn thấy chú chó to, Minh Ấu Âm liền nhớ ra mọi việc.
Khoảng hời gian trước, cô ấy đi bệnh viện thăm bố, trên đường đi gặp mấy đứa trẻ nghịch ngợm đang đánh một chú chó bị thương, cô không thể làm ngơ, liền đuổi những đứa trẻ kia đi, cứu lấy chú chó rồi mang nó đến bệnh viên thú ý.
Minh Ấu Âm vuốt ve đầu chú chó hỏi: “ Đây là chó của anh à? Sao anh lại biết tôi từng cứu nó vậy?”
Vì cô vội đi bệnh viện nên đã để chú chó ở lại cùng với một ít tiền, cô không hề để lại phương thức liên lạc gì.
Sau khi trở về từ bệnh viện, cô đến bệnh viện thú y thăm chú chó, nhưng bệnh viện thông báo rằng, chú chó đã được chủ nhân đón về rồi.
Đến con người cô còn không nuôi nổi, nên vốn dĩ cũng không muốn nuôi thêm chó làm gì, nghe tin chú chó đã được chủ đón về, cô ấy cũng yên tâm, và cũng nhanh chóng quên đi sự việc này.
Chiến Vân Đình dùng bông gạc thoa đều thuốc lên cổ tay cô, tỉ mỉ từng chút từng chút “Tiểu Ngũ đã nhận ra cô.”
“ Ôi vậy sao!” Minh Ấu Âm vui vẻ nở nụ cười, dùng cánh tay không bị thương vuốt ve cái đầu to có lông mềm như nhung của chú chó.
Chú chó thoải mái sủa lên nhè nhẹ, dồn lực rúc cái đầu to vào lòng bàn tay cô.
Minh Ấu Âm phấn khích tột cùng, vừa cười vừa nói: “Tiểu Ngũ thật thông minh, chúng tôi chỉ gặp nhau có một lần mà nó đã nhận ra tôi rồi.”
Chiến Vân Đình liếc nhìn Tiểu Ngũ, khóe môi nở nụ cười, “Tiểu Ngũ là chó nghiệp vụ đã nghỉ hưu, nó đã từng lập chiến công.”
Khi anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng như băng lại bất chợt tan chảy, cứ thế làm ấm trái tim người khác.
Dễ dàng nhận ra, anh rất yêu thương chú chó của mình.
Một chú chó lanh lợi như vậy, Minh Ấu Âm cũng muốn yêu thương nó, cô lại tiếp tục vuốt ve cái đầu to của chú chó.
Chú chó vẫy đuôi vui mừng, ra sức rúc mạnh hơn vào tay cô, nó trêu trọc khiến Minh Ấu Âm không chịu được phải bật cười thành tiếng.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, lâu lắm rồi cô không cười vui vẻ như thế này.
“Xong rồi,” Chiến Vân Đình đã xử lý xong vết thương của Minh Ấu Âm, anh đứng dậy hỏi: “Cần tôi báo cảnh sát không?”
Minh Ấu Âm ngẩn người ra một lúc, rồi lắc đầu “Không cần đâu.”
Ở cái đất Cẩm Thành này, Diệp Khải Hàn của hiện tại một tay che trời, đếncảnh sát cũng không làm gì được.
“ Cô cần gì?” Chiến Vân Đình nhìn vào cô, “Tôi có thể giúp cô.”