Người Chồng Yêu Thương Bí Ẩn - Chương 1: Muốn chết à? Cút nhanh
“Đau quá…”
Minh Ấu Âm tỉnh lại sau cơn mê, cảm giác đầu tiên chính là đau.
Đau khắp toàn thân.
Cô mở mắt ra, từ từ động đậy, tay chân cô đều bị trói chặt.
Vừa tỉnh lại sau cơn mê, đôi mắt lờ đờ của cô đột nhiên mở to, trong phút chốc cô bỗng ý thức được sự việc.
Cô bị trói lại rồi!
Sau khi tiếp rượu với khách ở trong khách sạn xong , cô vừa bước ra từ phòng vệ sinh thì bỗng dưng bị ai đó đánh lén từ phía sau, thế là cô ngất lịm đi.
Là ai?
Người đó muốn gì?
Minh Ấu Âm kìm nén cảm xúc hoảng loạn, dùng sức để cựa quậy, nhưng sợi dây thắt chặt lấy tay chân cô không hề có dấu hiệu xê dịch.
Có tiếng mở cửa, một người đàn ông trung tuổi bụng to vượt mặt, đầu hói, quấn chiếc khăn quanh người bước ra từ phòng tắm.
Nhìn thấy Minh Ấu Âm đã tỉnh, hắn nở nụ cười gian xảo, bước về phía giường, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Ấu Âm, “ Có vô số gái đẹp từng qua tay ông đây, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được cô gái tuyệt sắc như em, hôm nay thật may mắn !”
“Thả tôi ra, đừng đụng vào người tôi!” Minh Ấu Âm nhíu mày kinh tởm, cô tránh né bàn tay của lão, dùng hết sức để giãy giụa.
Bỗng có tiếng “Rầm…”, cánh cửa bị phá ra.
Tên già kia chỉ kịp quay đầu lại nhìn một cái, chưa kịp mở mồm ra chửi thì đã bị ném ra ngoài.
Thân hình nặng nề của lão ngã sõng soài trên mặt đất, vừa muốn nhúc nhích đứng dậy thì phía hạ bộ của lão bỗng bị ai đó giẫm lên rồi xoay nhẹ ngón chân. Lão hét lên thảm thiết như tiếng lợn bị đưa vào lò mổ rồi ngất lịm đi, tiếng hét cũng im bặt.
Diệp Khải Hàn nhìn lão bằng ánh mắt chán ghét, sau đó bước về phía chiếc giường.
Cuối cùng Minh Ấu Âm cũng đã gỡ bỏ được sợi dây trói tay, nhưng kết quả cổ tay cô bị chà xát mạnh, máu me be bét.
Quần áo trên người cô đã bị rách nát. Minh Ấu Âm kéo tấm ga giường lên che quanh người. Cô đưa mắt nhìn về phía Diệp Khải Hàn, khắp người cô run lên nhè nhẹ, ánh mắt mà cô nhìn Diệp Khải Hàn chứa đầy nỗi căm hận tột cùng.
Diệp Khải Hàn nhìn thái độ mạnh mẽ của Minh Ấu Âm , anh lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, “ Bên phía bệnh viện nói rằng, nếu không có đủ một triệu thì ngày mai sẽ tống cổ Minh Hàn ra ngoài đường đấy.”
Minh Ấu Âm nhìn anh ta chằm chằm, cắn chặt lấy môi dưới, cơ thể càng run lên một cách mạnh mẽ.
Diệp Khải Hàn ném chiếc thẻ ngân hàng vào cạnh tay Minh Ấu Âm, “ Trong thẻ có sẵn một triệu, nếu ngoan ngoãn hầu hạ tôi đêm nay thì số tiền này sẽ thuộc về cô.”
Minh Ấu Âm cười khẩy.
Diệp Khải Hàn.
Diệp Khải Hàn, người anh tốt của cô.
Đứa trẻ mồ côi ở đầu đường xó chợ năm nào, giờ là người giàu có nhất ở cái đất Cẩm Thành này.
Nỗi căm hận tới xương tủy vì không thể xẻ xương róc thịt Diệp Khải Hàn, nhưng cô ấy vẫn khẽ cười.
Vuốt nhẹ mái tóc dài suôn mượt về phía tai, cô đảo mắt nhìn quanh, mỗi hành động của cô đều khiến người khác mê mệt, trên người của cô mang theo một sự quyến rũ chết người “ Dạ vâng, anh Diệp, một đêm một triệu, như thế cũng tốt hơn nhiều so với viêc hầu hạ lão béo vừa nãy mà chẳng được gì.”
Diệp Khải Hàn cau mày, anh bất chợt cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã giẫm lão già kia quá nhẹ.
Minh Ấu Âm quấn lấy tấm ga giường rồi trở mình ngồi dậy, cô quỳ lên gường, dùng ngón tay trỏ trắng nõn vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Diệp Khải Hàn, ánh mắt đầy vẻ khiêu gợi, “Anh Diệp, phiền anh đợi Âm Âm một chút, ít ra cũng phải để Âm Âm đi tắm gội lát đã chứ, không thể để Âm Âm làm vấy bẩn thân thể của anh được, anh xem có đúng không?”
Diệp Khải Hàn cau mày nhẹ nhìn Minh Ấu Âm.
Minh Ấu Âm như thế này, khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Anh và Minh Ấu Âm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Minh Ấu Âm trong tâm trí của anh ta là một cô gái đơn thuần và vô tư, sắc đẹp của cô có thể lay động lòng người.
Nhưng Minh Ấu Âm trước mắt anh ấy ngay lúc này, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp ấy, mà sâu trong tâm khảm lại toát lên vẻ quyến rũ, cuốn hút như yêu tinh.
Nghĩ đến cảnh tượng lão già kia đã nhìn thấy Minh Ấu Âm trong dáng vẻ như thế này, anh đột nhiên có cảm giác kích động muốn móc mắt hắn ta ngay lập tức.
Minh Ấu Âm bước xuống gường, đi thẳng vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Minh Ấu Âm quấn quanh người bằng chiếc khăn trắng tinh, bước ra khỏi phòng tắm.
Chiếc khăn chỉ che đi phần cơ thể phía dưới ngực, và phía trên đùi, ngoài ra tất cả đều hiện rõ mồn một.
Diệp Khải Hàn nhìn cô giữ chiếc khăn trên ngực, từng bước từng bước đi lại gần phía mình, yết hầu anh liền chuyển động lên xuống, cơ thể cũng nhanh chóng nhận thức được mọi chuyện.
Minh Ấu Âm bước đến phía trước anh, một tay giữ lấy chiếc khăn, tay kia đặt lên vai Diệp Khải Hàn, nắm lấy vai của anh rồi đẩy anh ngồi lên giường, đánh mắt liếc nhìn, nở nụ cười đầy mê hoặc, “ Anh Diệp à, để Âm Âm hầu hạ anh nhé!”
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cô làm cho Diệp Khải Hàn rụng rời tâm trí.
Tuy được ngăn cách bởi bộ quần áo trên người, nhưng dường như anh vẫn có thể cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại của cô đang đặt trên vai mình.
Bọn họ, đã từng…ngón tay anh siết chặt vào nhau vô số lần…
Trong lòng Diệp Khải Hàn như bị ai đó thổi bùng lên ngọn lửa, anh đặt mạnh bàn tay vào eo Minh Ấu Âm, muốn xô Minh Ấu Âm ngã xuống giường.
“ Không được cử động!” tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của Minh Ấu Âm bất chợt trở nên lạnh lùng.
Mảnh thủy tinh sắc bén dí sát yết hầu của Diệp Khải Hàn.
Trên môi Minh Ấu Âm vẫn là nụ cười mê hoặc đó, nhưng ánh mắt khiêu gợi đã biến mất, chỉ còn lại nỗi căm hận cay đắng.
Mảnh thủy tinh sắc bén dí sát vào yết hầu của Diệp Khải Hàn. Minh Ấu Âm từ từ ngồi thẳng người lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Khải Hàn, lạnh lùng chế nhạo, “Muốn ngủ với tôi ư? Ai chứ chẳng bao giờ tới lượt anh đâu!”
Diệp Khải Hàn đưa mắt nhìn mảnh thủy tinh đang kề sát cổ mình, quay đầu nhìn Minh Ấu Âm, “ Em không bao giờ dám!”
“ Anh muốn thử không? ” Minh Ấu Âm dồn lực vào tay, mảnh thủy tinh cứa vào da cổ Diệp Khải Hàn, dòng máu đỏ tươi nhỏ giọt chảy dọc theo cổ anh.
Máu của Diệp Khải Hàn, và cũng có máu của Minh Ấu Âm.
Mảnh thủy tinh kia là do Minh Ấu Âm lúc nãy trong phòng tắm đã đập vỡ một tấm gương để lấy, hình dạng xiên xẹo.
Dùng lực nắm chặt miếng thủy tinh, mảnh thủy tinh hình dạng xấu xí này đã khứa rách cổ của Diệp Khải Hàn, và cũng đã khứa rách ngón tay của Minh Ấu Âm
Diêp Khải Hàn cúi xuống, nhìn dòng máu đỏ đang không ngừng chảy, ánh mắt thẩn thờ, trái tim đau thắt lại.
Anh có thể xem nhẹ chiếc cổ đang chảy máu của mình, nhưng không thể nào làm lơ ngón tay đã bị thương của Minh Ấu Âm.
Ánh mắt của Diệp Khải Hàn nhìn theo ngón tay đang rỉ máu của Minh Ấu Âm, rồi lại nhìn vào đôi môi bướng bỉnh đang mím chặt của cô, anh từ từ mỉm cười “ Được rồi, lần này xem như em đã thắng, em có thể đi.”
Lớn lên cùng nhau, nên anh đã quá hiểu sự bướng bỉnh của cô ấy.
Ngọc nát còn hơn giữ ngói lành.
Minh Ấu Âm đã bộc lộ thái độ như vậy thì cô cũng có thể sẵn sàng tìm đến cái chết.
Còn anh, anh không dám để cô ấy chết
Minh Ấu Âm khẽ cười, lại đưa mảnh thủy tinh lên dí vào cổ Diệp Khải Hàn, “ Làm phiền anh nhờ người mua giúp cho Âm Âm một bộ đồ mang tới đây, tuy Âm Âm của hiện tại tấm thân rách nát, nhưng trái tim cũng biết liêm sỉ. Anh Diệp, thấy tôi nói có đúng không?”