Ngoại tình - Chương 8: ĐỂ LỘ DẤU VẾT
Bạch Phi tức giận đến nỗi tim đập thình thịch, nhưng rồi vẫn miễn cưỡng trả lời: “Được, anh chờ em”.
Vài phút sau, Bạch Phi nhìn thấy Lý Đình Đình quần áo xộc xệch chạy ra từ khách sạn.
“Xin lỗi, ông xã, để anh phải chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi”. Lý Đình Đình vẻ mặt áy náy ôm lấy cánh tay của Bạch Phi nói: “Lúc nãy xoa bóp bấm huyệt, bệnh nhân đưa cho em một ít tiền, đủ để chúng ta ăn ngon một bữa.”
“Em không cần phải đợi truyền dịch sao? “Bạch Phi cau mày nói.
Vốn dĩ Bạch Phi định đợi sau khi lấy được chìa khóa thì sẽ giả bộ rời đi, sau đó sẽ bám theo phía sau Lý Đình Đình, lén tìm ra căn phòng. Nếu đi bây giờ thì anh ta không thể nào tìm được chứng cứ.
Lý Đình Đình lắc đầu nói: “Lúc nãy xoa bóp đã truyền dịch xong rồi, không cần đợi nữa, lần này em tăng ca là vì giúp bệnh nhân VIP kia, quy định của bệnh viện em cũng không thể làm trái. Bây giờ xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Bạch Phi nghe không lọt tai Lý Đình Đình nói cái gì, mặc dù hắn ta rõ ràng nhìn thấy Lý Đình Đình đi vào khách sạn ba tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian dài như thế điều gì cũng có thể xảy ra.
Tuy nhiên lí do làm Bạch Phi khẳng định chắc chắn lại rất đơn giản, đó là mùi hương trên tóc của Lý Đình Đình vốn dĩ không phải loại dầu gội ở nhà, rõ ràng là đã tắm ở khách sạn, điều này đã chứng minh, lúc nãy Lý Đình Đình nhất định đã ở cùng với người khác.
Bây giờ e thẹn như thế, vẫn muốn ăn bữa cơm, Lý Đình Đình nghe lời như vậy thật không giống bình thường, rõ ràng chỉ là an ủi hắn ta mà thôi.
Sợ phẫn nộ kéo dài vô tận trong lòng Bạch Phi, nhưng sự phẫn nộ càng nhiều thì càng cay đắng.
Hắn ta không biết rằng, một Lý Đình Đình trước đây hắn ta hết mực yêu thương, một Lý Đình Đình vô cùng đơn thuần có thể trở thành như bây giờ.
Bạch Phi rất muốn hỏi trực tiếp Lý Đình Đình, nhưng hắn không cần nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ chẳng thu được kết quả gì cả.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Phi đã hạ quyết tâm tìm ra bằng chứng, vậy nên bên ngoài nhất định không thể vì cảm xúc cá nhân mà để lộ bất kì sơ hở nào.
Một bữa cơm thịnh soạn thế nhưng Bạch Phi lại không có tâm trạng ăn uống nên ăn cũng không ra mùi vị gì.
Ăn xong cơm về đến nhà, Lý Đình Đình liền đi tắm.
Bạch Phi tâm trạng bất ổn không biết phải làm gì, liền ngây người ra trên sô pha, điện thoại của Lý Đình Đình rung lên.
Liếc nhìn số điện thoại gọi đến, Bạch Phi lập tức nổi giận. Người gọi đến không phải là ai khác mà chính là Vương Thuận. Nghĩ đến bằng chứng mà Triệu Văn Hân đưa, Vương Thuận và Lý Đình Đình đã ra vào khách sạn rất nhiều lần, không có vấn đề gì là điều hoàn toàn không thể.
Lẽ nào, người đàn ông trong khách sạn ban nãy chính là Vương Thuận?
Bạch Phi chưa nghĩ xong thì Lý Đình Đình vội vã từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn chưa khô, trên người vẫn còn bọt, rõ ràng cô ta vẫn chưa tắm xong.
Cô ta vội vàng tìm điện thoại như vậy, hẳn là có vấn đề.
Nhưng điều làm Bạch Phi không nghĩ tới đó chính là, Lý Đình Đình nhìn điện thoại rồi tắt máy luôn.
“Ai gọi đến thế? Sao em không bắt máy? “Bạch Phi hỏi một cách đầy nghi hoặc, mắt nhìn vào màn hình điện thoại của mình, giả bộ không để ý tới Lý Đình Đình.
Lý Đình Đình đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng trả lời: “Điện thoại bán hàng, không cần nghe, em đi tắm tiếp đây.”
Câu trả lời này làm Bạch Phi bật cười, bây giờ Lý Đình Đình càng lúc càng biết nói dối, liếc qua một chút cũng nhìn ra ngay.
Tuy nhiên càng như vậy, Bạch Phi càng dám khẳng định Vương Thuận và Lý Đình Đình đang có mối quan hệ mờ ám, nếu không thì bọn họ sẽ không lừa dối hắn ta.
Tuy nhiên Lý Đình Đình tuyệt đối bí mật, chỉ thấy cô ta tiện miệng nói: “Em đi tắm đây”
Nói xong cô liền đi vào nhà tắm, nhưng tay lại cầm theo điện thoại.
Bạch Phi nhịn không nổi bước đến cửa nhà tắm, chỉ nghe thấy tiếng nước đổ xuống, nhưng nếu như nghe kĩ, hắn vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên trong.
Quả nhiên, Lý Đình Đình nói cuộc gọi bán hàng đều là giả, thực ra chính là vì trốn tránh ánh nhìn của Bạch Phi, rồi lén lút nghe điện thoại của Vương Thuận.
Bạch Phi biết được sự thật có chút giận dữ, không đứng vững được mà ngã quỵ xuống đất khiến Lý Đình Đình trong phòng tắm giật mình.
Lý Đình Đình nghe thấy tiếng động liền bước ra, kết quả là nhìn thấy Bạch Phi ngã ngửa trên mặt đất liền hỏi han: “Ông xã, anh có sao không?”
“Không sao, em đi tắm tiếp đi”, Bạch Phi lắc đầu, tự đi đến sô pha mà không cần sự giúp đỡ của Lý Phi Phi.
Hắn ta vẫn không muốn bị Lý Đình Đình nhìn ra sơ hở, tuy nhiên cô ta không đi tắm nữa mà đứng nguyên tại chỗ nói: “Ông xã, hôm nay anh lạ vậy, có phải anh nghi ngờ em ngoại tình không?”
Câu nói này làm Bạch Phi ngơ người, hắn ta không ngờ rằng Lý Đình Đình lại chủ động hỏi điều này.
Trấn tĩnh một hồi, Bạch Phi không lựa chọn trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại: “Sao em lại hỏi vậy?”
“Lúc vừa về đến nhà, lúc anh thay quần áo, em đã sờ thấy chìa khóa trong túi quần của anh. “Lý Đình Đình nhẹ nhàng nói, mặt không biến sắc.
Bạch Phi có chút mất cảnh giác, hắn vì quá căng thẳng nên bỏ qua chi tiết nhỏ này.
Nếu bây giờ bị Lý Đình Đình phát hiện sơ hở, dù cô ta không nói thẳng ra nhưng cũng coi như đã ẩn ý hiểu được toàn bộ suy nghĩ của Bạch Phi.
Bạch Phi trấn tĩnh một lúc liền quyết định không giấu giếm nữa, dù sao Lý Đình Đình đã chủ động nói rồi, hắn ta mà không nói thì càng ngượng ngùng.
“Em đã biết như vậy thì em cũng nên giải thích rõ ràng mọi chuyện.” Bạch Phi nói thẳng ra, bây giờ chỉ muốn biết tại sao Lý Đình Đình lại phản bội hắn, lẽ nào là vì hắn nghèo sao?
Lý Đình Đình chép miệng bắt đầu giải thích: “Chuyện này nói ra cũng dài, anh cũng biết Viện trưởng của bọn em Vương Thuận là một ông chú, từ lúc em vừa mới vào viện, ông ta luôn quấy rối. Thậm chí có vài lần sau khi tan làm còn mượn cớ bệnh nhân VIP làm lí do bắt em đi khách sạn phục vụ, thực ra chính là định động tay động chân với em, nhưng em đã kiến quyết từ chối rồi”.
“Vương Thuận không chiếm được em, ông ta không cam lòng, thường xuyên bắt nạt em. Lúc nãy chính là Vương Thuận gọi điện đến, nói em đang tăng ca thì bỏ về mà không báo cáo cấp trên. Thực ra kiểu tăng ca này vốn dĩ không hợp lí, em chỉ không muốn rắc rối nên mới giúp bệnh nhân VIP kia, bây giờ phản kháng lại nhất định bị Vương Thuận lấy làm cái cớ.”
Lý Đình Đình càng nói càng tức giận, Bạch Phi cũng như vậy, vô cùng phẫn nộ.
Tuy nhiên Bạch Phi phẫn nộ không phải phẫn nộ vì Vương Thuận mà đơn giản vì sự giả dối của Lý Đình Đình.
Bạch Phi ban đầu nghĩ rằng Lý Đình Đình sẽ chủ động thừa nhận việc cô ta ngoại tình, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến cô ta sẽ tự biện minh cho mình. Sự việc đến nước này rồi mà Lý Đình Đình vẫn nói dối, vẫn không nói ra sự thật, cũng không cầu xin sự tha thứ hay đề cập đến việc ly hôn.
Thực ra đối với Bạch Phi mà nói, hiện tại hắn hoàn toàn không tin tưởng lời của Lý Đình Đình được nữa, lời nói của cô ta Bạch Phi chỉ xem như một lời nói đùa, tuy nhiên bây giờ cô ta không giải thích, hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể giả vờ tức giận : “Nếu Vương Thuận đối xử bạo lực với em, em nên sớm nói với anh, anh không thể không hiểu em. Mà nếu hắn ta sớm đã như vậy thì em nên xin nghỉ việc đi, anh có thể nuôi em mà”.
Dù gì thì nếu Lý Đình Đình không thừa nhận việc ngoại tình, Bạch Phi cũng đành hết cách, chỉ có thể tiếp tục kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, đợi đến thời điểm thích hợp hắn tìm được bằng chứng, sự thật Lý Đình Đình ngoại tình sẽ trực tiếp bị phơi bày.
Nghe thấy lời an ủi của Bạch Phi, Lý Đình Đình vô cùng vui mừng, sà vào lòng của Bạch Phi mà nói: “Ông xã, sau này dù có bất kì chuyện gì, em nhất định sẽ nói với anh. Chuyện này em không nói với anh, cũng là vì sợ anh nghĩ ngợi lung tung, dù gì trong viện Vương Thuận cũng là người có quyền cao nhất, dù ông ta có nói gì em cũng không thể phản kháng, hơn nữa đãi ngộ của bệnh viện thực sự rất tốt, nếu như em nghỉ việc, thì những năm qua vất vả khổ cực đều trở thành công cốc. Em không muốn vì điều này mà làm lại từ đầu, vậy nên em nghĩ nhẫn nhịn một thời gian, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. “
Bạch Phi trong lòng buồn bã, hắn ta không nghĩ rằng Lý Đình Đình lại có thể diễn giỏi đến vậy.