Ngoại tình - Chương 4:SỰ QUYẾN RŨ CỦA VỢ KẺ KHÁC
Có điều Bạch Phi có chút nghi ngờ. Tại sao không phải là trực tiếp chuyển khoản mà phải đến tận khách sạn Tinh Hà chứ?
Nhưng càng nghi ngờ, Bạch Phi càng không dám tỏ ra phản kháng. Bây giờ là hắn đang đi cầu xin người ta, thế nên chỉ có thể gọi xe đến khách sạn Tinh Hà, lên phòng 666 rồi bấm chuông của.
Cửa phòng rất nhanh đã mở ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Phi không kịp trở tay.
Hắn thấy Triệu Văn Hân choàng một chiếc khăn tắm lớn, nửa phần ngực trắng nõn bên dưới xương quai xanh tinh tế, điểm gồ ghề lúc ẩn lúc hiện kia chứng tỏ rằng cô đang để ngực trần. Gương mặt đỏ ửng dưới mái tóc ướt sũng khiến cô không còn lạnh lùng như trước nữa mà thay vào đó lại mang vẻ đáng yêu quyến rũ. Lúc này cô như một quả táo hấp dẫn không ngừng mời gọi người khác đến cắn một miếng.
Vốn dĩ Bạch Phi đã hoài nghi tại sao lại phải gặp mặt ở khách sạn, vậy mà đến khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn thật sự đã biến thành kẻ ngốc không chút phản ứng.
Rất rõ ràng, Triệu Văn Hân đang dụ dỗ hắn. Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy chứ?
Càng không đoán được thì Bạch Phi càng kéo căng dây cót phòng bị. Trước đây Triệu Văn Hân luôn có cảm giác phản cảm với đàn ông, vậy tại sao lúc này lại ăn mặc hở hang khiến Bạch Phi không thể nào thích nghi được như vậy?
“Nhìn anh bị dọa tím mặt kìa, tôi cũng là một con sói lớn, không có hứng thú gì với anh cả, mau vào đi.” Triệu Văn Hân cười trêu chọc rồi quay lưng đi vào.
Điều này càng khiến Bạch Phi cảm thấy thắc mắc, chẳng phải chỉ là đưa tiền sao, mở cửa đưa hắn là được rồi, bây giờ mời hắn vào trong, không xảy ra chuyện gì mới lạ.
Có điều mặc kệ, Bạch Phi đã bước chân vào phòng thì buộc phải lấy được hai vạn tệ đó.
Điều duy nhất khiến Bạch Phi cảm thấy thấp thỏm về bản thân mình là trước đây hắn nghĩ hắn chỉ yêu vợ mình – Lý Đình Đình, không có cảm giác gì với người phụ nữ khác. Thế nên khi Triệu Văn Hân nói tất cả đàn ông đều là lũ háo sắc, hắn còn chẳng may may bận tâm.
Thế nhưng khi nhìn thấy cặp mông cong vểnh lên của Triệu Văn Hân, Bạch Phi bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc. Quả nhiên, không phải hắn không hề động lòng với người phụ nữ khác, càng không phải hắn sẽ không ngoại tình mà là do trước đây hắn chưa gặp được một người phụ nữ nào quyến rũ như Triệu Văn Hân.
Và như vậy, Triệu Văn Hân lại cảm thấy khá là kì vọng về những chuyện sắp xảy ra. Sự kì vọng này chứng minh rằng, hắn cũng có khả năng ngoại tình.
Bước vào phòng rồi, Bạch Phi đưa mắt nhìn xung quanh mới biết được rằng đây không phải là căn phòng nhỏ bình thường mà là loại phòng VIP, có khi còn rộng hơn cả nhà hắn.
Quả nhiên Triệu Văn Hân là người phụ nữ giàu có hàng thật giá thật. Loại phòng này ở một đêm thôi cũng đã tốn không ít tiền rồi.
Bạch Phi tim đập thình thịch theo chân Triệu Văn Hân đi đến phòng khách. Hắn thấy bên cạnh ấm trà đặt một chai rượu vang loại hảo hạng.
“Nào, chúc mừng anh đã bị cắm sừng!”
Triệu Văn Hân cười đầy châm biếm, ấy vậy mà Bạch Phi lại thấy hắn đã bị cô thu hút, không phải vì lời cô nói mà là bởi nụ cười của cô. Triệu Văn Hân cười lên thật sự rất đẹp, giống như băng tan vào đầu xuân, làm ấp áp cả trái tim.
Bạch Phi uống một ngụm rượu, dây cót phòng bị cũng bắt đầu nới lỏng, trong đầu xuất hiện vài ý nghĩ xấu xa, mắt không nhịn được mà nhìn chăm chăm vào Triệu Văn Hân.
Triệu Văn Hân chẳng mảy may để ý, bây giờ cô đã không còn vẻ lạnh lùng của lúc trước. Sau khi thốt ra một câu kêu nóng, cô lại kéo khăn tắm thấp xuống để lộ da thịt trắng muốt.
Lúc này, Bạch Phi mới phát hiện ra rằng, thật ra Triệu Văn Hân vẫn luôn biết hắn đang dính chặt mắt vào mình, có điều cô không nói ra. Vì vậy, Bạch Phi bắt đầu thoải mái thưởng thức thân hình của Triệu Văn Hân.
Triệu Văn Hân uống nửa chai rượu vang, mặt đỏ ửng, miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Vương Thuận, anh là đồ khốn nạn! Đồ đểu! Đồ rác rưởi!”
Bạch Phi không ngắt lời, hắn gật gù bởi cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Triệu Văn Hân huyên thuyên một hồi rồi cười và vỗ vai Bạch Phi nói: “Hóa ra anh cũng nghĩ như vậy à? Anh ta cắm sừng anh, anh nên tức giận. Nhưng có điều, anh muốn biết tại sao chúng tôi quen nhau không?”
Bạch Phi gật đầu, hắn thật sự rất hiếu kì, dù sao Triệu Văn Hân cũng vừa giàu có lại xinh đẹp, tại sao lại phải lấy một ông chú đầu hói thô tục chứ?
Mắt Triệu Văn Hân bắt đầu hồi tưởng: “Tôi và Vương Thuận quen nhau ở công ty, anh ta là cấp trên còn tôi là thực tập sinh. Nhưng thật ra công ty này là do nhà tôi mở, tôi chỉ là không muốn dựa dẫm vào gia đình, muốn bắt đầu từ vị trí thấp nhất. Chính vào lúc này, Vương Thuận bắt đầu theo đuổi tôi. Dù là trong cuộc sống hay trong công việc, anh ta đều đối xử với tôi rất tốt. Sau ba năm, tôi đã bị anh ta làm cho cảm động rồi đồng ý kết hôn. Thế nhưng anh ta trông quá xấu xí, gia cảnh lại không được tốt, dù có nỗ lực ở công ty bao nhiêu thì vẫn không thể xứng với tôi. Tôi làm loạn ở nhà đòi kết hôn bằng được, cuối cùng hai người cũng đến được với nhau.”
Mặt Triệu Văn Hân đang bình thản bỗng vô cùng xúc động: “Để chứng minh sự lựa chọn của mình là đúng, tôi đã giúp anh ta mở bệnh viện. Cố gắng mười năm, anh ta cũng mở được bệnh viện và trở thành viện trưởng, như diều gặp gió, anh ta có được sự công nhận của bố mẹ tôi. Nhưng cũng ngay sau đó, anh ta bắt đầu lạnh nhạt với tôi. Không ngờ anh ta còn chưa có vị trí vững vàng đã bắt đầu dám ngoại tình cắm sừng tôi. Tất cả hậu quả ngày hôm nay là do lựa chọn của chính bản thân tôi. Tôi có nỗi khổ không thể nói ra, chỉ thấy rằng bản thân thật nực cười.”
Nói rồi, Triệu Văn Hân uống cạn rượu trong ly.
Bạch Phi nhìn cô mà tim đau nhói xót xa. Không ngờ rằng một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy vẫn mang một trái tim thiếu nữ, thậm chí còn có cả một câu chuyện tình yêu bi đát đau thương.
“Có một người vợ đẹp như thế này ở nhà không biết đường trân trọng mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài, thật là khốn nạn mà.” Bạch Phi phẫn nộ thay Triệu Văn Hân nói tiếp: “Nói thật, cô còn đẹp hơn cả vợ tôi, chẳng biết mắt của Vương Thuận để ở đâu nữa?”
Hắn nói lời từ tận đáy lòng, bởi thực sự thì Triệu Văn Hân đẹp hơn Lý Đình Đình rất nhiều.
Nếu có một người vợ vừa giàu có lại xinh đẹp như Triệu Văn Hân, hắn tuyệt đối sẽ không ngoại tình.
“Thật sao? Anh thật sự nghĩ như vậy sao?” Triệu Văn Hân cười rồi định đưa tay ra vỗ vai Bạch Phi. Nhưng không biết tại sao cô lại đột ngột đổi ý, duỗi chân đạp thẳng vào lòng Bạch Phi.
“Xin lỗi, tôi say quá rồi, ngủ trước đây.” Triệu Văn Hân nói xong chuẩn bị nhấc mình đứng dậy.
Thế nhưng trong men say của rượu, Bạch Phi cảm nhận được hơi ấm trong lòng, bất giác cả người nóng rực, không kiềm chế được mà đưa tay ôm thân hình mềm mại của Triệu Văn Hân vào lòng.
Triệu Văn Hân mặt đỏ ửng, mắt cũng mang một sắc đỏ nhìn Bạch Phi nói nhỏ: “Đáng ghét, tiểu đáng ghét, còn dám lợi dụng tôi. Tôi sẽ trừng phạt anh.”
“Trừng phạt”? Bạch Phi trong tíc tắc cảm thấy căng thẳng, lo lắng.
Triệu Văn Hân lại nói thêm một câu kích thích: “Tôi uống say đến mức chân mềm nhũn rồi, phạt anh bế tôi về phòng.”
“Được!”
Đây đâu phải trừng phạt. Tuy rằng Bạch Phi cũng đã uống rượu nhưng việc bế Triệu Văn Hân không làm khó được hắn. Hắn ôm cô theo kiểu công chúa rồi bế đến phòng ngủ.