Ngoại tình - Chương 23: ÔM NHAU (ĐẠI KẾT CỤC)
Trên đường đến khách sạn Mãn Thiên Tinh, Bạch Phi luôn nghĩ mãi, làm sao để tìm ra Tiểu Mật.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra được một cách, đó là lên tầng mười đợi trước. Sau khi Tiểu Mạt xuất hiện thì theo dõi cô ta, đợi khi cô ta ra khỏi khách sạn, chắc chắn cô ta phải tháo mặt nạ. Đến lúc đó có thể nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, để thám tử tư mà Triệu Văn Hân mời tới theo dõi cô ta là hắn không còn việc gì nữa.
Sau khi đến cửa khách sạn, một thám tử tư cao to đã đợi ở đó rồi.Bạch Phi nói suy nghĩ của mình cho người kia biết, đối phương không nói gì, hai người cùng đi thang máy lên tầng mười.
Khi họ đang định ra khỏi thang máy, một người đàn ông đã chặn họ lại, nói với họ bằng thái độ lịch sự rằng: “Xin lỗi hai vị, hôm nay tầng này đã được bao hết rồi, hai vị tạm thời không thể vào bên trong.”
Lần trước Bạch Phi đến cũng có một người canh giữ ở đó, xác nhận danh tính của hắn rồi mới cho hắn vào trong, trước đó hắn tưởng rằng người này chỉ là người phụ trách việc đón tiếp, hóa ra công việc chính là ngăn không cho người khác bước vào.
Để không bị người này đề phòng, Bạch Phi không nói gì, chỉ nói mình đi nhầm tầng, sau đó cùng hai vị thám tử tư đi thang máy xuống tầng một.
“Bây giờ phải làm sao?” Bạch Phi hỏi thám tử tư, bây giờ hắn không có một chút biện pháp nào.
Thám tử tư nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Không phải anh từng gặp người kia, từng nghe giọng của cô ta rồi sao? Đợi lát nữa tất cả người từ tầng mười xuống, chúng ta kiểm tra từng người một, anh cảm thấy người nào giống cô ta thì cố ý bắt chuyện một chút, xác nhận giọng nói của cô ta, như thế thì không có vấn đề gì nữa.”
Bạch Phi cảm thấy cũng chỉ có thể làm như vậy, hắn vẫn có chút ấn tượng về vóc dáng của Tiểu Mật, chỉ cần nhìn thấy người, chắc hắn vẫn có thể nhận ra.
Người ra ra vào vào khách sạn càng lúc càng nhiều, Bạch Phi và hai vị thám tử tư nhìn thang máy ở phía xa xa, đợi suốt một tiếng đồng hồ cũng chỉ có thang máy đi lên dừng ở tầng mười chứ không có thang máy nào đi xuống và dừng ở tầng mười.
Bạch Phi biết những người này đến “mua hoa”, hoặc là những người như Kỳ Kỳ, đến tiếp khách.
Đến lúc bảy giờ hơn, bắt đầu có người từ tầng mười xuống, mỗi lần Bạch Phi đều qua đó ấn nút xuống, thang máy sẽ mở ra ở tầng một, chỉ có điều không thấy người nào vóc dáng giống Tiểu Mạt bước ra, về cơ bản đều là một nam một nữ, hoặc là rời đi từ phía sảnh lớn của khách sạn, hoặc là rời đi từ bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Bạch Phi biết lúc này khách làng chơi dẫn các streamer ra ngoài chơi, đợi khi họ đi kha khá rồi, Tiểu Mạt chắc cũng sẽ xuống.
Đến lúc tám giờ hơn, thang máy từ tầng mười xuống, khi đến tầng một thì mở ra, Bạch Phi nhìn thấy bên trong chỉ có một người phụ nữ, rất xấu, trông cũng rất già, trên mặt nhiều nếp nhăn, tầng phấn dày cộp cũng không che hết được, mũi còn tẹt…
Nhưng vóc dáng của cô ta rất đẹp, rất giống Tiểu Mật.
Bạch Phi có chút đơ người, hắn cảm thấy người này chắc hẳn là Tiểu Mật, nhưng hắn luôn nghĩ chắc chắn Tiểu Mạt sẽ giống các streamer kia, trông rất xinh đẹp, không ngờ lại là thế này…
Cho đến khi thang máy sắp đóng lại, Bạch Phi mới phản ứng kịp, hắn vội vàng hỏi: “Chào cô, xin hỏi đây là thang máy lên hay xuống?”
“Thang xuống.” Người phụ nữ kia liếc Bạch Phi một cái, lạnh nhạt trả lời.
Giọng cô ta rất nhẹ nhàng rất mềm mại, chênh lệch cực lớn với vẻ bề ngoài, nhưng giống hệt giọng của Tiểu Mạt mà hắn đã từng nghe thấy.
Người này chắc chắn là Tiểu Mạt rồi, hơn nữa cô ta không ra khỏi thang máy, chắc là xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Bạch Phi quay đầu ra hiệu cho hai vị thám tử tư, sau đó đi ra khỏi thang máy.
Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, thám tử tư cầm một chùm chìa khóa, giả bộ đang tìm xe, luôn đi theo Tiểu Mạt ở một khoảng cách xa.Sau khi biết Tiểu Mạt lái xe đi rồi, thám tử tư mới lấy điện thoại ra gọi, báo cáo biển số xe của Tiểu Mạt cho đối phương.
Đợi khi thám tử tư cúp điện thoại, Bạch Phi mới hỏi: “Tiếp theo nên làm gì đây?”
“Đồng nghiệp của tôi sẽ chờ ở lối ra của bãi đỗ xe này, cậu ta sẽ theo sát người phụ nữ kia, việc sau đó không cần anh phải lo lắng nữa, có tình huống gì chúng tôi sẽ thông báo cho bà chủ Hà. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Thám tử tư nói rồi đi thẳng một nước.
Bạch Phi thực sự cạn lời với thái độ của người này, nhưng người không phải do hắn vung tiền mời về, hắn cũng không nói gì được, chỉ đành gọi một cú điện thoại cho Triệu Văn Hân, nói qua với cô ta về tình hình ở bên này.
“Anh yêu tâm, bất kể những video kia được lưu ở điện thoại hay máy tính của cô ta, thám tử tư đều có thể lấy được. Đến lúc lấy được điện thoại của cô ta, giải được mật mã, khẳng định cô ta chính là quản lý của phòng live stream kia thì có thể bắt người rồi.” Triệu Văn Hân an ủi Bạch Phi.
Triệu Văn Hân đã nói vậy, Bạch Phi cũng yên tâm hơn, nhưng bây giờ hắn không biết nên làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định về nhà một chuyến.
Khi mở cửa ra, Bạch Phi thấy Lý Đình Đình ngồi trên sofa như người mất hồn, rất giống hôm qua. Nếu như không phải quần áo trên người đã được thay bộ khác, Bạch Phi còn tưởng cô ấy đã ngồi vậy một ngày một đêm.
Hắn cố nhịn cảm giác đau đớn trong lòng, Bạch Phi không để ý tới Lý Đình Đình, hắn đi thẳng về phòng.
Lý Đình Đình bước lên phía trước, khẩn khoản cầu xin: “Chồng ơi, anh phải tin em, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi được không anh?”
“Chúng ta bình tĩnh lại chút đã. Anh về nhà lấy ít quần áo để thay, mấy ngày tới sẽ không về nhà đâu.” Bạch Phi nói rồi bắt đầu đi thu dọn đồ đạc.
“Chồng ơi, anh có biết em đau lòng thế nào không? Anh đừng như vậy có được không? Hôm qua cả một đêm em không ngủ nổi, em thực sự không biết nên làm thế nào, em thực sự không muốn li hôn đâu…”
Lý Đình Đình ở bên cạnh không ngừng nghẹn ngào than khóc, Bạch Phi càng nghe càng thấy lòng dạ đắng chát, hắn thật sự muốn tha thứ cho Lý Đình Đình, nhưng với tư cách một thằng đàn ông, hắn không làm được.
Ngơ ngẩn nhìn Lý Đình Đình một hồi lâu, sau cùng Bạch Phi không nói gì cả, thu dọn đồ đạc, mặc kệ những tiếng than khóc và níu kéo của Lý Đình Đình, đi thẳng một mạch, tìm một khách sạn để dừng chân.
Vô tri vô giác đi qua hai ngày trời, cuối cùng Bạch Phi cũng nhận được video mà Triệu Văn Hân gửi tới, bản video không bị làm mờ.
Khi hắn xem hết những video đó, toàn thân hắn cứng đờ trong kinh ngạc, bởi vì trong số những video đó không hề có Lý Đình Đình. Người phụ nữ có cơ thể cực kỳ giống Lý Đình Đình mà trước kia bị hắn hiểu lầm là Lý Đình Đình căn bản không phải cô, chỉ trùng hợp làm sao cơ thể của cô ta rất giống Lý Đình Đình.
Điều này chứng tỏ rằng, Lý Đình Đình không hề phản bội hắn!
Chỉ là có quá nhiều sự trùng hợp khiến hắn hiểu lầm Lý Đình Đình!
Kết quả này khiến Bạch Phi khá bất ngờ, cũng là kết quả mà hắn mong chờ. Bởi vì như thế, hắn có thể không cần li hôn với Lý Đình Đình, hắn thực sự rất lưu luyến.
Sau đó Triệu Văn Hân lại gửi thêm một tin nhắn tới: “Sau khi điện thoại của Tiểu Mạt bị phá mã, cảnh sát bắt được cô ta khi họ đang làm live stream, cô ta khai ra Vương Thuận rồi. Ở bên này tôi đang bàn chuyện li hôn với Vương Thuận, sau khi chuyện này kết thúc đừng quên lời hẹn của chúng ta nhé.”
Bạch Phi không trả lời cô ta, trải qua sự việc lần này, hắn mới biết Lý Đình Đình quan trọng với hắn thế nào, hắn không thể làm ra chuyện phản bội hôn ước của họ, khiến đôi bên đều đau khổ.
Trong cơn kích động, Bạch Phi lập tức đến dưới tầng công ty của Lý Đình Đình, gọi điện thoại kêu Lý Đình Đình xuống dưới.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Đình Đình, Bạch Phi có cảm giác mất đi rồi mà còn có được, trong cơn kích động, hắn xông tới ôm chặt lấy cô.
Lý Đình Đình có lẽ cũng đã hiểu ra, bỗng chốc bật khóc, vươn tay ôm chặt Bạch Phi.
“Vợ ơi, xin lỗi em, anh hiểu lầm em rồi…” Bạch Phi vùi đầu vào cổ vợ, mừng đến nỗi rơi nước mắt.
“Trước kia em có chút chuyện không thể nói, hôm nay Vương Thuận bị cảnh sát đưa đi ngay ở công ty rồi, anh muốn biết chuyện gì, em sẽ nói cho anh nghe hết.” Lý Đình Đình cũng nức nở mà nói.
Bạch Phi quả thực vẫn còn rất nhiều thắc mắc, hắn khẽ đẩy Lý Đình Đình ra và hỏi: “Chắc em biết cái phòng live stream kia chứ?”
“Ừ!” Lý Đình Đình gật đầu: “Chắc anh cũng biết, ở công ty em, có một người chị em rất thân thiết với em, có một hôm cô ấy nhắc em phải đề cao cảnh giác với Vương Thuận. Em hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy bật khóc, sau cùng cô ấy nói với em, cô ấy bị Vương Thuận chuốc ngất rồi quay video, ép cô ấy đi tiếp khách. Em bảo cô ấy báo cảnh sát, cô ấy sợ, hơn nữa cũng không có chứng cứ, cho nên không dám làm gì.”
“Em muốn giúp cô ấy, cho nên lần nào cũng đến khách sạn mà họ đi tiếp khách để tìm chứng cứ, nhưng căn bản không tìm được. Lần đó chân em bị thương là vì bị chúng phát hiện ra, bị đuổi theo, trượt chân ngã nên mới bị thương. Sau đó em lại đi nữa, Vương Thuận đã có chuẩn bị sẵn, cho người đưa em tới một căn phòng, muốn dùng bạn em để uy hiếp và cưỡng ép em phát sinh quan hệ. Em phải dùng cái chết để hăm dọa thì hắn mới chịu thôi. Sau cùng hắn uy hiếp em không được nói chuyện này cho người khác biết. Hắn yêu cầu em giúp hắn làm một việc, sau đó sẽ tha cho đồng nghiệp của em. Lúc đó hắn không nói là chuyện gì, em đã đồng ý trước rồi. Lúc đó em đã biết anh nghi ngờ em rồi, em biết đám người kia có bối cảnh xã hội đen, không muốn anh mạo hiểm, cho nên em nói ID của anh ở phòng live stream đó cho Vương Thuận, bảo hắn rút tư cách hội viên của anh.”
“Sao em biết được người nào là anh?” Bạch Phi kinh ngạc hỏi.
“Lúc em tìm chứng cứ, thường xuyên vào phòng live stream đó. Trước kia anh từng dùng cái tên đó, lúc anh tặng quà là em nhìn thấy anh ngay. Hôm đó khi anh nói chuyện với người khác trong phòng vệ sinh của công ty em, em ở bên ngoài nghe được, cho nên xác định đó là anh.”
Lý Đình Đình dừng một lát rồi nói tiếp: “Hôm đó em phát hiện ra anh theo dõi em, thực ra hôm đó là lần đầu tiên em đi gặp Hoàng Thiên Thành. Ông ta nhìn trúng em, sau đó Vương Thuận mới nói với em về chuyện mang thai họ. Em đã đồng ý trước rồi, nhưng em biết nếu như em làm chuyện này rồi, chắc chắn Vương Thuận sẽ nắm thóp em, uy hiếp em làm những chuyện khác, cho nên em lén lút đi tìm một cô gái bán hoa khác đóng giả sinh viên đại học cho Hoàng Thiên Thành chọn, kết quả ông ta chọn luôn.”
“Đồng nghiệp mà em nhắc tới là Kỳ Kỳ à?” Bạch Phi lại hỏi.
“Không phải, là một người khác. Nhưng em biết Kỳ Kỳ cũng bị dụ dỗ vào tròng rồi.”
“Vậy chỗ tiền mà ngày nào em cũng nhận được ở Facebook là thế nào?”
“Đó là tiền tiếp khách mỗi ngày của người đồng nghiệp kia. Đám Vương Thuận mỗi ngày đều gửi tiền cho các cô gái, muốn dùng tiền để các cô ấy sa đọa, cam tâm tình nguyện làm cái ngành này. Chồng của người đồng nghiệp kia phát hiện ra khoản tiền này, cô ấy lừa chồng mình đây là tiền khách hàng trả, sau đó mỗi ngày chuyển tới chỗ em, để em cất giữ hộ cô ấy.”
Nghi vấn trong lòng Bạch Phi coi như đã được hóa giải hết. Đến bây giờ hắn mới biết trong thời gian này Lý Đình Đình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mà hắn còn đi hiểu nhầm cô, không khỏi thấy áy náy trong lòng, hắn lại ôm chặt cô lần nữa: “Sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết nhé, chúng ta là vợ chồng cơ mà!”
“Ừm!” Lý Đình Đình gật đầu thật mạnh.