1
"Chú ơi, vậy phải làm sao bây giờ?"
Tôi gửi ảnh của Giả Vinh Kha cho bố cậu ta, Giả Thành Chấn.
Trong điện thoại, tôi nói với Giả Thành Chấn: "Con trai chú đã làm chuyện đó với tôi, bây giờ lại không chịu nhận."
Thật ra tôi đang nói dối, loại phú nhị đại như Giả Vinh Kha, đổi bạn gái còn thường xuyên hơn thay quần áo, làm sao có thể hứa hẹn với cô gái nào.
Hơn nữa tôi và cậu ta chẳng qua là bạn trên mạng, ngày đó cậu ta uống say, làm sao có thể làm được chuyện đó, tôi đâu có bị thiệt gì.
Nhưng ảnh chụp của cậu ta đang ở trong tay tôi, trong ảnh cậu ta trần như nhộng, trên giường còn ngủ ngon lành.
"Nếu ảnh bị tôi đăng lên mạng, chú đoán xem kết quả sẽ như thế nào?"
Tôi nũng nịu hỏi.
Giả Thành Chấn như bị bóp chặt yết hầu, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: "Vậy cô muốn gì?"
"Tôi có thể muốn gì?" Tôi ủy khuất nói: "Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu ta, làm con dâu của chú thôi."
"Cô đang mơ tưởng hão huyền!"
Giả Thành Chấn hừ hừ cười lạnh: "Chỉ bằng một tấm ảnh, cô đã muốn ép tôi phải khuất phục? Cửa nhà họ Giả dễ vào như vậy sao?"
Ông ta lại dịu giọng nói: "Tiêu Thuần tiểu thư, tôi còn muốn nhắc nhở cô một câu, hãy chú ý đến thanh danh của mình, đừng vì tham lam mà chuốc họa vào thân!"
Ha ha, gừng càng già càng cay!
Tôi cũng cười: "Chú nói đúng, tôi cũng cảm thấy mình làm vậy hơi quá đáng, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi thích cậu ta chứ.
"À đúng rồi, chú đừng vội cúp điện thoại, chú phóng to tấm ảnh kia lên xem, thấy gì không?"
Tôi bảo ông ta nhìn vào đùi Giả Vinh Kha, đó là một ký hiệu rất kỳ quái, một chấm tròn màu đỏ, bên cạnh có một vầng trăng khuyết màu đen.
"Cô có ý gì?" Giọng nói của ông ta rõ ràng mang theo sự kinh ngạc.
"Cái này sao," Tôi tự tin nói: "Chờ chúng ta thành một nhà, chú tự nhiên sẽ biết."
2
Bạn đã gặp quỷ thắt cổ chưa?
Tôi đã từng gặp.
Ngày đó tôi gặp cô ấy, suýt nữa bị hù chết tại chỗ.
Cô ấy chính là bạn thân của tôi, Khổng Thải Vân, cùng tôi thuê chung hai phòng ngủ một phòng khách, cô ấy ở phòng phía đông, tôi ở phòng phía tây.
Lúc đó cô ấy treo trên ống dẫn khí nóng của phòng phía đông, treo suốt cả đêm, tám giờ sáng hôm sau mới bị tôi phát hiện, lúc ấy cô ấy đã chết rồi.
Trong di thư cô ấy để lại cho tôi, tôi biết tất cả những thứ này đều là do Giả Vinh Kha gây ra.
Trước đó tôi bị dọa sợ chết khiếp, sau đó lại ôm xác cô ấy khóc đến trời đất tối tăm.
Tôi nói với cô ấy: "Thải Vân, em yên tâm, chị sẽ không để em chết vô ích, chị nhất định sẽ khiến tên cặn bã kia phải trả giá bằng máu!"
3
Khổng Thải Vân và tôi là bạn học đại học, chúng tôi đều đến từ nông thôn.
Lúc vừa lên đại học không giống như bây giờ, chúng tôi đều là những cô gái quê mùa, không được các bạn cùng phòng chào đón, hai chúng tôi liền ôm nhau thành bạn thân.
Năm hai đại học, tôi thầm mến anh chàng đẹp trai nhất khoa, âm thầm thêm QQ của anh ta, còn ngu ngốc tỏ tình chân thành với anh ta.
Nhưng không ngờ anh ta không phải là người tốt, anh ta đã đăng lịch sử trò chuyện của chúng tôi lên trang cá nhân QQ, còn nói tôi là một cô gái nông thôn, không biết tốt xấu, con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn trong toàn bộ khoa, mặc dù các bạn học không biết chủ nhân của tài khoản QQ đó là ai, nhưng rất dễ dàng đoán được phòng ngủ của chúng tôi, nghi ngờ tôi và Khổng Thải Vân là một trong số đó.
Lúc ấy đối mặt với ánh mắt khinh thường của các bạn học, thậm chí tôi cảm thấy trời cũng sắp sập xuống.
Tôi cũng giống như Khổng Thải Vân sau này, viết xong di thư, chuẩn bị kết thúc cuộc sống của mình như vậy.
May mắn Khổng Thải Vân phát hiện phần di thư đó, cô ấy khuyên tôi đừng làm chuyện điên rồ, còn tự nhận là chủ nhân của tài khoản QQ đó, chính cô ấy là con cóc muốn ăn thịt thiên nga kia!
Bởi vì chuyện này, Khổng Thải Vân bị những bạn học trong thành phố giễu cợt suốt một năm.
Cũng bởi vì chuyện này, trong lòng tôi vẫn luôn cảm kích cô ấy.
Đối với tấm lòng của cô ấy, tôi dùng "không thể nào quên" để hình dung, không hề quá đáng!
Mà bây giờ, Khổng Thải Vân đã làm chuyện dại dột, tôi lại không thể ngăn cản cô ấy, để cho cô ấy cứ như vậy treo ở trước mặt tôi, bi thương nhìn chằm chằm tôi, khiến lòng tôi đau đớn như dao cắt, khó chịu vô cùng!