Lật đổ kẻ bạo ngược (hoàn) - Chương 8
22
Trên diễn võ trường.
Có lẽ thù lớn đã báo, hơi thở trong lòng nhẹ nhõm.
Một mũi tên bắn ra, vậy mà lệch đi vài phần.
Một mũi tên dài vèo bên cạnh vững vàng cắm vào hồng tâm.
Tiễn lực ổn định, ta còn tưởng rằng là Mục Hành Ngọc.
Tôi vội vàng quay người lại, đập vào mắt là gương mặt không rõ vui giận của Kỳ Uyên.
“Diệp cô nương, cuối cùng cũng thắng ngươi.”
Thực ra ta vẫn có chút áy náy với hắn.
Tuy Giang Lãm Tinh bị trừng phạt đúng tội, nhưng hắn ta lại vô tội.
Làm hại thanh danh của hắn bị hao tổn, thực sự không phải ý của ta.
“Điện hạ có tặng thưởng gì muốn không?”
Kỳ Uyên gỡ miếng ngọc bội từ bên hông xuống.
“Đây vốn là ta thua bởi ngươi, hiện tại xem ra, tất cả đều có thiên ý từ nơi sâu xa. Ngọc bội này đã trở lại trong tay ta từ sớm, coi như tặng thưởng hôm nay sẽ thắng ngươi.”
Ta đây mới chú ý tới miếng ngọc bội kia, lúc trước tán lạc trong giảng đường.
Hôm nay hắn cố ý nhắc tới vật ấy, chắc hẳn đồ vật trên ngọc bội cũng đã tra được…
“Lúc trước ngươi nói chống đỡ ngươi trăm phát trăm trúng là hận, ta cho rằng đó chỉ là lời nói qua loa. Hôm nay xem ra, không ngờ lại là thật.”
Ta im lặng.
Kỳ Uyên nhìn về phía ta, giơ ngọc bội trong tay lên.
“Trên này thoa sơn hoa hương, kỳ thật vị hương liệu này cũng bình thường, rất nhiều huân hương đều dùng đến vật ấy. Nhưng mà nồng độ và độ tinh khiết trên khối ngọc bội này đều vượt qua nhu cầu hương liệu.”
Quả nhiên hắn đã biết.
Trong lòng ta rung động, nhưng trên mặt vẫn không nhúc nhích.
“Ta thích Khấu Hoa Hương, nó vô hại với thân thể, cho dù dùng nhiều cũng không sao.”
“Mới đầu ta cũng không hiểu, mãi đến khi tra ra Nam Mộ Hoa vận chuyển lương thực thô kém chất lượng, lúc này mới hiểu ra.”
“Không sai, chỉ một loại sơn móng hương hoàn toàn chính xác vô hại với người, nhưng nếu trộn lẫn với lương thô hạ đẳng hạt đậu, liền có thể kích thích cảm quan, thúc dục người động tình, có hiệu quả như xuân dược.”
Ta tự nhận là kế hoạch lần này không có chút sơ hở nào, nhưng không ngờ lại bị Kỳ Uyên nhìn thấu.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không lấy ra được chứng cứ gì.
Hơn nữa ta chắc chắn hắn sẽ không vạch trần khuất nhục lần này.
Bởi vậy ta chỉ lẳng lặng nhìn hắn: “Thái tử điện hạ đến, hẳn là có vấn đề khác muốn hỏi?”
Kỳ Uyên dường như kinh ngạc trước sự bình tĩnh của tôi, nhất thời nhìn tôi một lúc lâu.
“Ngươi luôn trấn định tự nhiên như vậy, ta sớm nên quen rồi.”
“Ta chỉ có chút tò mò.”
“Sao ngươi có thể tính đến chuyện Giang Lãm Tinh sẽ đoạt ngọc bội của ngươi, Nam Mộ Hoa sẽ lén nuốt quốc lương, nạp vào hàng giả?”
Ta ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc trả lời.
“Ta không tính tới, mà đang cược.”
“Ta dùng thù hận và lý giải của mình làm tiền đặt cược. Nếu bọn họ lương thiện, liêm khiết làm quan, ta sẽ tặng cho họ một đoạn mỹ danh, nếu… vậy chẳng trách ta tính toán.”
Kỳ Uyên nghe vậy gật đầu, thật lâu sau mới nói.
“Giang thái phó, Đại Tư Mã, làm sao có thể dựa vào một chữ bài bạc nhẹ bẫng mà lay động.”
“Chỉ là ngươi không tính ra được, có người thay ngươi tính ra mà thôi.”
23
Hôm nay sau khi hồi phủ, không ngờ ta lại đụng phải Mục Hành Ngọc.
Hắn miễn cưỡng dựa vào ghế công, ánh mắt sâu thẳm, dường như đã chờ đợi từ lâu.
Cởi áo ngoài, ta treo trên giá ở cửa sảnh.
“Chuyện gì cần làm phiền quốc sư đại nhân tự mình tới cửa?”
Mục Hành Ngọc lười biếng đáp:
“Bây giờ ta đã bị mất chức, có lẽ sau này ta cần ngươi tiếp tế.”
Mất chức?
Mục Hành Ngọc đã sớm sinh lòng thoái ẩn, bất đắc dĩ Thánh thượng vẫn không chịu thả hắn đi.
Vì sao hiện tại đột nhiên bị mất chức?
Chẳng lẽ nói… Hắn tham gia vào chính sự?
Đầu nhanh chóng chuyển động, chợt nhớ tới lời Kỳ Uyên nói với ta trong Diễn Võ Đường.
“Chỉ là ngươi không tính ra được, có người thay ngươi tính ra mà thôi.”
Ta vội mở miệng: ” Bài ca dao kia, là ngươi phái người lan ra?”
“Ừ.”
“Vậy chứng cứ phạm tội Đại Tư Mã kết bè kết cánh cũng là ngươi sưu tập?”
“Ừ.”
Ta còn muốn hỏi thêm chút chuyện khác, nhưng Mục Hành Ngọc bỗng đứng dậy ôm lấy ta.
“Thật ra, nhiều năm trước ta đã biết ngươi đang làm gì. Ngươi điều tra Giang Lãm Tinh, Nam Mộ Hoa, thậm chí hỏi thăm sở thích của Thái tử, những chuyện này ta đều biết.”
“Tuy ta không biết vì sao ngươi lại hận bọn họ như vậy, nhưng chỉ cần ngươi muốn làm, ta đều nguyện ý hoàn thành giúp ngươi. Cho đến ngày đó, ta thấy vết thương trên người ngươi, mới hiểu được sự kiên trì của ngươi. Cho nên đừng áy náy, chuyện ta tham gia vào chính sự cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện.”
“Ta đã nói rồi, chỉ cần là nơi ngươi muốn đến, cho dù là địa ngục, ta cũng nguyện ý đi cùng ngươi.”
“Không đúng, khi cần thiết, ta sẽ thay ngươi đi.”
24
Chết tiệt, không phải Mục Hành Ngọc là quốc sư vô dục vô cầu sao?
Nào có người vừa thoái vị đã thay đổi tính tình?
Hôm nay hắn quá xúc động.
Ta nhẹ nhàng kéo bả vai Mục Hành Ngọc, muốn kéo hắn ra.
Nhưng hắn ta lại không ý thức được, ta đang khóc.
Mục Hành Ngọc xoay người ta, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta.
“Được rồi, không nói ta nữa, nói về ngươi đi.”
“Hôm nay Giang Lãm Tinh bị diễu phố thị chúng, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ có hứng thú đi xem.”
Ta cười lắc đầu: “Vốn ta cũng nghĩ ta sẽ tới xem, nhưng đột nhiên cảm thấy không cần thiết.”
Những gì ta nói đều là sự thật, khi đại thù được báo, thật ra cũng không có bao nhiêu khoái cảm.
Ngược lại, vì lý do sống sót từ trước đến nay, hắn ta đột ngột biến mất, cảm thấy trống rỗng không biết gì.
Nghĩ tới đây, ta lại nhìn tên lười nhác trước mặt.
Bộ đức hạnh này của hắn, hẳn khi thân là quốc sư, cũng không tích góp được bao nhiêu đi.
Xem ra ngươi thật sự muốn ăn bổng lộc của ta.
Như vậy cũng tốt.
Độc hành trong đêm dài đằng đẵng quá lâu, có người nguyện ý làm bạn, tựa như cũng không phải chuyện gì xấu.
Không có gì khác, chỉ là cực kỳ tốn tiền mà thôi.
“Ăn ít một chút là tốt rồi.”
Mục Hành Ngọc không rõ nguyên do, nhẹ nhàng tựa cằm lên trán ta.
Kỳ quái, lần này ta cũng không cảm thấy ngứa.
“Cái gì?”
Giọng nói lạnh lẽo của hắn từ trên đầu truyền xuống.
“Ta nói ngươi ăn ít một chút, ta nuôi được.”