Lật đổ kẻ bạo ngược (hoàn) - Chương 5
13
Không biết qua bao lâu, khi ta lấy lại tinh thần, đám người đã tán đi, mẫu thân cũng không biết kết cục.
Không biết từ lúc nào, trên người hắn đã có thêm một bộ áo choàng màu trắng bạc.
Là Mục Hành Ngọc sao?
Hắn dẫn ta vào trong phủ, đuổi mọi người lui ra.
Nhẹ nhàng đưa tay ôm ta vào trong lòng, hắn nói:
“Không sao.”
Hắn trầm mặc ít lời, nghiêm túc nói.
Trước đây hắn cũng không nói nhiều, đại đa số thời gian đều lạnh như băng vô dục.
Lần trước nghe được câu nói gần như oán hận kia, đã là ngoài ý muốn.
Nhưng lần này, vì sao giọng điệu của hắn lại nhu hòa như vậy?
Cố nén nước mắt chưa chảy xuống, giờ phút này lốp bốp rơi xuống.
Ta nhẹ nhàng tránh thoát vòng tay của hắn, buông ngoại bào của hắn khoác trên người ta ra.
Lần đầu tiên, khuất nhục của ta bại lộ trước mặt hắn.
Hắn thất thần nhìn chằm chằm những chữ “Nô” xiêu xiêu vẹo vẹo, máu thịt pha tạp kia, trong khoảng thời gian ngắn lại thất thanh.
“Lúc gặp lạnh gặp nóng, những vết sẹo này sẽ mơ hồ ngứa ngáy, luôn nhắc nhở ta quyết tâm báo thù.”
“Thật xin lỗi, Mục Hành Ngọc, đúng là ta đã lợi dụng ngươi. Nhưng ta sẽ không dừng lại ở đây. Nếu không phải vì ngươi, ta cũng sẽ tìm cách khác. Chuyện này, chỉ cần ta còn sống, ta tuyệt đối sẽ không dừng lại.”
Thật lâu sau, Mục Hành Ngọc nói ra một câu khiến ta không hiểu:
“May mắn là ta.”
“Ừm?” Ta ngẩng đầu ngạc nhiên.
Hắn lại nhấc tay nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Là da thịt của ta là quá lạnh lẽo, khiến cánh tay của hắn nóng rực lên.
“Ta nói, may mắn người ngươi tìm được là ta.”
“Chỉ cần là bị thương, sẽ kết vảy, sẽ có ngày lành.”
“Ta cùng đợi với ngươi.”
Sẽ có ngày tốt sao?
Vết sẹo sẽ không chuyển biến tốt đẹp một cách khó hiểu, người cúi đầu trước, vĩnh viễn là kẻ nhát gan.
Kẻ bắt nạt còn ở chỗ cao tiêu dao khoái hoạt, những vết sẹo này sẽ thời khắc ngứa ngáy đau đớn, nhắc nhở ta sứ mạng nhất định phải đạt thành.
Tôi gằn từng câu từng chữ:
“Sẽ không, trừ phi để bọn hắn xuống địa ngục.”
Vô thiên vô ỷ, chưa từng tham gia vào chính sự, giờ phút này Mục Hành Ngọc đứng trước mặt ta.
Đột nhiên mở miệng.
“Vậy ta cùng ngươi đưa bọn họ xuống địa ngục.”
14
Phong ba chuyện quấy rầy Hình sự đường của mẫu thân bị ta đè ép xuống.
Nàng chưa bao giờ coi ta là nữ nhi, thậm chí liên hợp kẻ bắt nạt cho ta đau xót.
Vậy ta sẽ không bận tâm tới phần huyết mạch nông cạn này của mình.
Nàng bị ta nhốt trong một ám lao ở Nam cảnh.
An ổn ở đây lúc tuổi già là nhân từ lớn nhất mà ta để lại cho nàng.
Lúc rảnh rỗi, ta vẫn sẽ đi diễn võ trường bắn tên.
Có lần đầu tiên, sau đó đã có rất nhiều lần.
Ban đầu là ta dùng vô số thời gian chờ đợi, hiện tại là hắn canh giữ ở diễn võ trường chờ ta.
Thời cuộc, bắt đầu thay đổi.
Không thay đổi chính là, ta vẫn nhiều lần hơn hắn.
Thắng được rất nhiều châu báu tặng thưởng, cuối cùng đều bị ta đổi thành ngân lượng, quyên đi mua lại học đường nông thôn.
Ta cũng không cố ý che lấp, nếu hắn có lòng, chỉ cần điều tra sơ qua, sẽ biết được hướng đi cuối cùng của những tặng thưởng này.
Có lẽ hắn không tra, có lẽ hắn không thèm để ý.
Nếu hắn nguyện ý giả câm vờ điếc, ta tự nhiên cam nguyện phụng bồi.
Hình sự đường từ trước đến nay chỉ phụ trách hình sự tội phạt, ở phương diện giáo dục học đường, thật sự không thể xen vào.
Tuy Mục Hành Ngọc là quốc sư cao quý, nhưng trên lý thuyết cũng không nên tham gia vào chính sự.
Càng nghĩ, chuyện này Kỳ Uyên là nhân tuyển tốt nhất.
Ngày đó, rất nhanh đã đến.
15
Lúc lâm triều, ta ném gạch dẫn ngọc, dẫn đầu thượng tấu.
“Từ khi nhậm chức đến nay, vi thần thận trọng, không dám lười biếng dù chỉ một khắc. Nhưng quan viên địa phương tham ô nhận hối lộ, làm quan làm càn, cứng rắn cướp đoạt. Dân chúng lao dịch nặng nề, dân không địch lại quan, khuất phục thành chiêu, tầng tầng lớp lớp. Tư tưởng căn cơ của đương triều nằm ở chỗ lấy dân chúng làm gốc, nếu muốn giảm bớt vụ án hình sự trên căn nguyên, nhất định phải giáo dục làm văn chương, khởi công học đường, dựng nên hình mẫu.”
Hoàng Thượng khẽ gật đầu:
“Lời Diệp chủ sự nói cũng không phải không có lý, chúng ái khanh có cao kiến gì không?”
Thái tử Kỳ Uyên tiến lên một bước, biểu thị có bản muốn tấu.
“Nhi thần nghe nói Giang thái phó làm việc rất có đạo đức, từng tổ chức học đường ở nhiều nơi, tuyển nhận học sinh không phân biệt nam nữ, không phân biệt dân quan. Không bằng tuyển cử nhiều vị phu tử đức cao vọng trọng, cùng nhau quan sát học đường mẫu mực ban đầu Giang thái phó đặt mua ở thôn Vũ Nam, tranh thủ ngày sau ưu đãi cả nước, như vậy hẳn là có thể được.”
Lời này vừa nói ra, long nhan đại duyệt, thánh thượng lập tức quyết định, bảy ngày sau sẽ tiến hành quan sát học đường.
Sau khi tan triều, một đám mệnh quan nhao nhao chúc mừng Giang thái phó.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu người cho rằng Thái tử cố ý tặng danh tiếng cho nhạc phụ.
Giang thái phó già lại vui mừng vì một mỹ danh, vuốt râu, xuân phong đắc ý vô cùng.
Trùng hợp là, gặp phải quốc sư bói toán hỏi trời, lại tính ra mấy tháng sau ở phương nam sẽ có nạn châu chấu, ngũ cốc không thu hoạch được gì, dân chúng bị khốn trong nạn đói, đến lúc đó quốc lực chợt giảm, lòng dân rung chuyển.
Vì tránh cho nước láng giềng mượn cơ hội xâm phạm, Thánh thượng tự nhiên thà tin là có, không tin là không.
Lúc này phái Đại Tư Mã điều lấy quốc khố công lương, lại bổ sung vào kho riêng, cần phải gom đủ vạn gánh ngân thước, vận chuyển về Nam Hoang.
Nam Mộ Hoa được bổ nhiệm làm Tiết Độ Sứ, trong lúc nhất thời đã được lòng dân.
Tất cả phong quang, ta thu hết vào mắt.
Sân khấu đã được dựng xong, hy vọng đến ngày diễn xuất, các ngươi còn có thể cười được.