Kiếp này là để trả nợ nhau (hoàn) - Chương 7
20
Từ Hồi Chu cuối cùng cũng chết.
Đại thù của ta đã báo, nhưng trong lòng lại không có chút thoải mái nào.
Ta luôn nghĩ, kiếp trước là kiếp này, kiếp này là kiếp này.
Nhưng kiếp trước ta thảm liệt như vậy thường xuyên mơ thấy.
Mỗi lần gặp, sự xấu hổ trong lòng ta lại ít đi một phần.
Ta có thể có cơ hội làm lại một lần, là ông trời mở mắt, chứ không phải Từ Hồi Chu thủ hạ lưu tình.
Nếu ta sống lại một lần mà còn thương hại hắn nửa phần, vậy mới thật sự là gieo gió gặt bão.
Sau khi hắn chết, thi thể cũng không ở lại Nguyệt Thị chúng ta.
Hoàng đế Đại Tĩnh từng hành hạ người Đột Quyết đến chết, vì vậy người Đột Quyết cực kỳ thống hận Đại Tĩnh.
Mà Nguyệt thị và Đột Quyết tuy không có minh ước, nhưng đều là thị tộc biên quan, vẫn có một chút tình nghĩa.
Trước khi cùng Từ Hồi Chu đến Chỉ Tình Nhai, ta đã nghĩ đến chuyện này.
Mặc dù kịp thay đổi vị trí của vương trướng, nhưng một khi có thay đổi gì đó, Từ Hồi Chu sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Lòng nghi ngờ sẽ suy nghĩ nhiều, như vậy sẽ bất lợi cho hành động.
Cho nên vị trí vương trướng vẫn chưa xê dịch, nhưng binh sĩ thủ doanh đã thay đổi.
Quân Tắc từng trộn độc phấn trong rượu đưa cho binh lính, nhân tính Trung Nguyên đa nghi, thân vệ của Từ Hồi Chu cũng không đồng ý uống.
Cho đến khi binh sĩ Đột Quyết thủ doanh uống trước một ngụm, bọn họ mới bỏ qua.
Nhưng người Đột Quyết, vì giỏi về chế độc, tộc nhân của bọn họ đều bách độc bất xâm.
Từ Hồi Chu đại khái không biết.
Bởi vì hắn đã chết.
Người chết như đèn tắt, sao có thể biết được những thứ khác?
Ta từng nghĩ khi hận hắn tận xương, nếu hắn chết, ta nhất định phải cắt thịt hắn đi sa mạc cho kền kền ăn.
Bây giờ hắn ta cũng thôi đi.
Chỉ cần Nguyệt thị nhất tộc ta bình yên vô sự, những thứ khác ta cũng không rảnh đi quản.
Dù sao hắn cũng là thái tử Trung Nguyên, không cẩn thận sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Người Đột Quyết lại không để ý.
Một thị tộc sắp ngã xuống, sao có thể để ý họa liên luỵ cửu tộc?
Ta thậm chí còn có thể giả bộ thành một góa phụ đáng thương bị ngoại tộc giết chết trong đêm tân hôn.
Vì vậy, ta đưa thi thể của Từ Hồi Chu cho bọn họ.
Bọn họ hoặc là muốn hiến tế, hoặc là muốn nguyền rủa.
Ta cũng không quản được.
Đó là trừng phạt đúng tội của hắn ta.
Người lừa gạt chân thành, vốn nên xuống địa ngục.
Phiên ngoại
Ta tên Từ Hồi Chu.
Khi còn tấm bé, ta từng hỏi qua lai lịch tên mẫu phi, mẫu phi nói là hy vọng phụ hoàng hồi tâm chuyển ý.
Lúc đó ta cảm thấy buồn cười.
Sau đó, ta cũng từng chờ đợi một người có thể hồi tâm chuyển ý.
Mẫu phi của ta là tứ phẩm, khi mới vào cung phụ hoàng rất thích nàng.
Nhưng trong cung nhiều mỹ nhân như vậy, dần dần phụ hoàng cũng không đến cung của nàng nữa.
Nhưng vận khí của nàng tốt, rải rác mấy lần đã có thai, sinh ra ta.
Trong cung cũng không có nhiều hoàng tử, đại hoàng tử, tam hoàng tử, sau đó chính là ta.
Khác với ta, bọn họ đều có mẫu phi xuất thân tôn quý.
Mẫu phi của đại ca là Đức phi, mẫu phi của nhị ca là Tĩnh phi.
Ta chỉ là nhi tử của một tiểu bối, tự nhiên chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người.
Mẫu phi thường dạy ta, phải dụng tâm nghe phu tử dạy, phải cố gắng đạt được sự tán thành của phụ hoàng.
Vì vậy, ta càng ngày càng chăm chỉ, cũng càng ngày càng ưu tú.
Nhưng ta không ngờ, đây cũng là sai lầm.
Hoàng hậu chưa sinh con, đã muốn đưa ta vào trong cung nàng để nuôi nấng.
Mà mẫu phi của ta lại ốm chết vừa đúng.
Một hoàng tử không có mẹ đẻ, một quốc mẫu không có hoàng tử, quả thực tuyệt phối.
Cứ như vậy, ta thuận lợi trở thành đích tử của hoàng hậu.
Sau đó lại trở thành Thái Tử.
Năm mười chín tuổi, ta tuân theo ý chỉ của phụ hoàng đi tới biên quan.
Vốn chỉ thị sát dân tình, nhưng ta gặp một cô nương.
Nàng khác với tất cả nữ tử ta gặp trong cung.
Nàng tươi sống, sáng ngời, tựa như một chùm sáng xuyên thấu qua ngói lưu ly.
Nhưng sau đó, nàng dẫn ta về nhà nàng, đó là vương trướng của Nguyệt thị nhất tộc.
Cũng chính là bắt đầu từ ngày đó, dã tâm trong lòng bắt đầu bành trướng.
Mãi cho đến ngày không thể thu dọn được, ta mới phát hiện ra, ta đã giết người thân của nàng ta.
Nàng gào khóc muốn giết ta, nhưng mãi không thể đắc thủ.
Thật sự là cô nương ngốc.
Tuy ta đã làm nàng bị thương, nhưng cũng không muốn buông nàng ra.
Từ trước đến nay, Đông cung của Thịnh Kinh đều u ám tối tăm, ta cần một chùm ánh sáng như vậy.
Ta vốn cho rằng nàng sẽ là Thái Tử Phi không tranh cãi chút nào, nhưng Hoàng hậu nói, không cùng một tộc ắt có dị tâm.
Nàng không làm được Thái Tử Phi, cũng không làm được hoàng hậu.
Vì vậy, ta thỏa hiệp.
Nhưng sau đó, khi Hứa Lương Đệ tìm ta khóc kể lể chuyện bị mèo cào bị thương, ta mới phát hiện.
Thì ra trong thâm cung này, sủng ái của ta cũng sẽ biến thành lợi kiếm đâm về phía nàng.
Vì vậy, ta ẩn nhẫn, giấu kín, ta không để người khác phát hiện tình yêu của ta.
Ta vốn cho rằng, như vậy chúng ta sẽ có thể trường trường cửu trường tương thủ.
Nhưng nàng vẫn chết, chết trong tay Hứa Lương Đệ.
Ta quả nhiên hận cực kỳ, bất chấp nàng là nữ nhi nhà Trấn Quốc Công, sai người rót rượu cho nàng, lại ném thi thể của nàng tới ngoài dã ngoại cho chó hoang gặm.
Nhưng như vậy cũng chưa đủ.
Cô nương trong lòng ta, không về được.
Nhưng ông trời chung quy vẫn cho ta cơ hội làm lại một lần.
Lần nữa mở mắt, ta về tới chỗ lần đầu gặp.
Nhưng lần này, nàng lại không cứu ta.
Trong lòng ta có nghi hoặc, có không hiểu, nhưng càng nhiều hơn là khóc thảm.
Chẳng lẽ nàng cũng biết đủ loại chuyện kiếp trước, không muốn tha thứ sao?
May mà không có.
Nhưng ta luôn cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn ta đã khác trước kia.
Sau đó, trời xui đất khiến nàng lại dẫn ta về vương trướng.
Hạt giống dục vọng trong lòng lại bắt đầu nảy mầm.
Lần này cẩn thận hơn một chút, không làm tổn thương người thân của nàng. Không sao, ta thầm tự an ủi mình.
Nhưng sau đó ta mới phát hiện, lần này không giống.
Đây là mạng lưới do chính tay nàng bện, đang chờ ta nhảy vào.
Dục vọng của con người là như vậy, tham một chút, tham thêm một chút nữa, vì thế rơi vào đầm lầy khó có thể kiềm chế.
Nếu lần này ta không làm vậy, vậy có phải chúng ta còn có cơ hội lần nữa không?
Lúc gần chết, khuôn mặt của nàng ở ngay trước mắt.
Vẫn tươi đẹp như trước, nhưng thứ trong đáy mắt, chung quy lại là khác biệt.
Nhưng như vậy cũng tốt, chắc hẳn sau này nàng sẽ không cứu người ở ven đường nữa.
Quân Đình, cuối cùng cũng xin lỗi.