Hôn Nhân Cô Đơn Lạnh Lẽo - Chương 5: Cô nàng số khổ
Trong lúc cô thầm mắng chửi, Cố Nam Thành cũng đã chọn xong đồ ăn của mình.
Đúng là nhà hàng cao cấp, tốc độ mang đồ ăn lên nhanh thật ấy.
Cô phục vụ vừa đưa danh sách những món mà Cố Nam Thành và Triển Nhan gọi xuống bếp, không bao lâu đồ ăn đã được mang lên rồi.
Những món Cố Nam Thành gọi được mang lên trước. Triển Nhan vừa nhìn, nước miếng như đã ứa ra đầy miệng rồi. Có bồ câu nướng, cá sốt cay, ốc xào…
Dường như mỗi món ăn không chỉ đẹp mắt mà còn rất thơm ngon nữa. Triển Nhan chỉ cần nhìn thôi đã thấy muốn ăn lắm rồi.
Triển Nhan cảm thấy nước dãi trong miệng như sắp rớt ra ngoài đến nơi.
Để che giấu cơn thèm khát của mình, Triển Nhan nhanh chóng quay mặt ra ngoài, tự nhủ đồ ăn của mình cũng sắp lên rồi, đồ ăn của mình chắc chắn ngon hơn.
Quả nhiên, đồ ăn của Triển Nhan cũng nhanh chóng được mang lên.
Cô phục vụ xinh đẹp đặt món của Triển Nhan đến trước mặt cô, giọng vui vẻ: “Thưa chị, đây là món “Ngả người móc bóng” của chị ạ.”
Triển Nhan nhìn đĩa thức ăn tinh xảo, suýt chút nữa lăn ra ngất xỉu.
Đây là món “Ngả người móc bóng” cô gọi ư?
Trên chiếc đĩa trắng muốt xinh đẹp là bảy đến tám con bọ cạp chiên vàng óng, trông xấu xí vô cùng, dáng chúng cong cong, cái đuôi thì có hình dạng như lưỡi móc vậy… bảo sao lại có cái tên “Ngả người móc bóng”.
Chỉ nhìn lũ bọ cạp chiên ấy thôi, Triển Nhan muốn nôn luôn rồi. Trời ạ, vẫn biết là người Quảng Đông trời sinh đã to gan lớn mật, gì cũng dám ăn, nhưng mấy con bọ cạp này cũng có thể làm đồ ăn sao?
Triển Nhan tuy phàm ăn, nhưng cô vẫn chưa luyện đến mức có thể ăn được những thứ này. Món “Ngả người móc câu” này đến nhìn cô còn không dám nhìn nữa là.
Cô nhanh chóng lấy tay bịt mắt lại, không dám nhìn món ăn làm từ mấy con động vật độc hại này.
Đúng lúc này, món thứ hai cô gọi cũng được mang lên, cô phục vụ lại vui vẻ giới thiệu bằng giọng nói êm tai của mình: “Chị ơi, đây là món “Sao sáng hiểu lòng ta” chị gọi ạ.”
Cô vừa thấy món “Sao sáng hiểu lòng ta” thì chỉ trực òa khóc, mẹ kiếp, cái gì mà “Sao sáng hiểu lòng ta”, đây rõ ràng là một đĩa ve sầu – loài vật đặc trưng của mùa hè. Chúng còn hay được gọi với cái tên “kim thiền”.
Mẹ kiếp, ve sầu chính là ve sầu, lại còn “Sao sáng hiểu lòng ta”, Triển Nhan chỉ muốn hất đĩa thức ăn này vào mặt kẻ nghĩ ra cái tên món ăn quái quỷ kia.
“Chị ơi, còn đây là món “Nến sáp thành tro lệ mới khô” chị gọi ạ.” Cô phục vụ vừa tươi cười giới thiệu, vừa bày món thứ ba ra.
Triển Nhan nhìn đĩa thức ăn, suýt chút ngất xỉu. Trên đĩa hóa ra toàn là những con nhộng tằm nửa nhộng nửa sâu, bộ dạng nửa nhộng nửa sâu trông thật kinh khủng. Cổ họng Triển Nhan khó chịu vô cùng, suýt chút nữa thì nôn ra, khó khăn lắm mới dằn xuống được cơn buồn nôn trong dạ. Tuy là một cô gái phàm ăn nhưng Triển Nhan lại vô cùng nhát gan, cô không thể nhìn nổi những con côn trùng như thế này.
Bình thường con gái vẫn sợ côn trùng mà.
Cái số cô nó là cái số gì thế không biết, sao cô lại toàn gọi những món từ côn trùng thế này?
Triển Nhan sém chút ngất xỉu tại chỗ.
Cô khốn khổ ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ tao nhã từ tốn ăn món bồ cầu nướng của Cố Nam Thành cùng nụ cười bỡn cợt nơi khóe miệng anh, cô nhịn, gắng gượng cười lại với anh ta.
Triển Nhan biết rõ, nụ cười này của mình chắc chắn còn khó coi hơn cả khi khóc.
“Ờ.., món thứ tư chắc không phải côn trùng nữa đúng không?” Triển Nhan cố gắng giữ nụ cười lịch sự và vẻ quý phái, nói với cô phục vụ xinh xắn.
“Không ạ, đương nhiên là không phải rồi ạ.” Cô phục vụ bưng một nồi hầm nhỏ bằng sứ trông rất tinh xảo từ chiếc xe đẩy đồ ăn, nói thêm: “Đây là món canh được hầm trong nồi sứ mà chị gọi, món “Hương đưa lúa chín báo được mùa” vô cùng bổ dưỡng ạ.”
Cô phục vụ đặt nồi canh xuống, mở nắp ra, ngay lập tức thì một mùi thơm dễ chịu ngào ngạt bay ra.
Trong lòng Triển Nhan lập tức vui hơn một chút. Thôi được rồi, những món côn trùng gọi nhầm kia, cùng lắm mình không nhìn nữa là được, có một món ăn được là ổn lắm rồi, không thể để bụng đói mà ra về được.
“Mời anh chị từ từ thưởng thức ạ.” Cô phục vụ lễ phép nói, rồi lui ra ngoài.
Anh mắt của Triển Nhan tự động phớt lờ ba món côn trùng kia, chỉ nhìn vào chiếc nồi sứ con con. Món canh này thật sự rất thơm, xem ra là bổ dưỡng lắm đây.
“Cô có biết món canh này được hầm từ thứ gì không?” Cố Nam Thành đang từ tốn dùng bữa, bỗng đột ngột hỏi.
“Không biết. Có điều cũng ngon phết.” Triển Nhan vừa đáp vừa đưa một thìa vào miệng, ừm, món canh này mùi vị đậm đà thơm ngon, quả không tồi.
“Cô thử suy nghĩ chút đi, câu tiếp theo của câu “Hương đưa lúa chín báo được mùa” là câu gì?” Cố Nam Thành hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt.
Triển Nhan lập tức cuống lên, nhìn gương mặt anh tuấn mà lạnh lùng của Cố Nam Thành, cô lắp bắp nói: “Nghe….Nghe tiếng ếch kêu đầy trời…”
Cố Nam Thành nhẹ nhàng gật đầu, cười: “Đúng rồi, thông minh lắm cô bé, món canh này được hầm từ một con ếch đấy.”
Con ếch… ếch…. Oa oa….
Triển Nhan cảm thấy dường như đầu mình vừa đập vào chiếc chuông đồng của Thiếu Lâm Tự vậy, trong tai cô hiện giờ chỉ vang lên tiếng “boong…”.
Triển Nhan ngây người nhìn đám bọ cạp, ve sầu, đám nhộng tằm kinh dị trước mắt, và cả nồi canh ếch hầm thơm lừng kia, cô gắng gượng đè nén cơn buồn nôn xuống nhưng vẫn không thể chịu nổi nữa…
Cô “Á” lên một tiếng rồi bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy nhanh hết mức có thể ra khỏi phòng VIP, xông thẳng vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Triển Nhan nôn một hồi lâu, tận khi cô cảm thấy như lục phủ ngũ tạng sắp bị nôn ra đến nơi, thì mới đỡ.
Sau đó, cô loạng choạng đi đến phía chiếc gương chỗ bồn rửa mặt, uể oải rửa tay súc miệng, thầm nghĩ “Biết ngay mà, ông chồng đểu giả này đột nhiên đưa mình đi ăn, rõ ràng là chẳng có ý đồ gì tốt hết.”
Có điều, mình cũng quá xui xẻo quá đi thôi.
Gọi món thì toàn gọi phải mấy món chỉ nhìn thôi đã thấy buồn nôn rồi.
Trời ạ, người Quảng Đông đúng là phàm ăn thật, những thứ như côn trùng rắn rết chuột bọ gì cũng ăn tuốt, nhưng Triển Nhan đâu phải người Quảng Đông đâu?
Mặc dù cô không phải dạng người kén ăn nhưng thật sự không thể nuốt nổi mấy thứ đó.
Sao mình lại đen đủi thế cơ chứ, gọi bốn món thì cả bốn món đều là những thứ kinh dị, chỉ nhìn thôi đã muốn nôn ọe.
Có phải Triển Nhan sẽ đen đủi tới mức chỉ đi trên đường thôi, cũng rất có thể rơi xuống một hố ga mất nắp không?
Cô thật sự khóc không ra nước mắt mà.
Haizz, cũng tại cô cả, ai bảo tỏ vẻ hiểu biết làm gì, không hỏi người ta xem những món này rốt cuộc là món gì, thật đen đủi quá đi mà.
Triển Nhan buồn bực đứng rửa tay trước chiếc bồn rửa tay cầu kì, cô bỗng nghe thấy một giọng nói đầy sự kinh ngạc: “Triển Nhan?”
Triển Nhan ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng và khoác trên người bộ trang phục lộng lẫy trong gương.
Triển Nhan không kìm được mà giật nảy mình.
Không ngờ lại gặp người nhà họ Lục ở đây.
“Ồ, tao không nhìn nhầm đấy chứ? Đây chẳng phải là Triển Nhan hay sao? Lần trước mày rời khỏi nhà, tao còn tưởng mày chết đói nơi đầu đường xó chợ rồi cơ. Nhưng xem ra loài cỏ dại lại có sức sống mãnh liệt nhỉ, có khi còn tốt hơn lúc trước ấy chứ. Còn có thể ăn tối ở một nhà hàng xịn thế này cơ mà? Hô hô hô, có khi mày cũng không phải là đến ăn đâu mà chỉ là làm phục vụ đây thôi nhỉ?” Lời nói sắc bén này như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Triển Nhan.
Triển Nhan cắn chặt răng nhưng khóe miệng vẫn giương lên nụ cười xinh đẹp, đáp: “Tôi nào dễ chết đói đến thế? Tôi có thể tự lực cánh sinh mà. Nhưng nếu đổi lại là loại ăn bám như đại tiểu thư nhà họ Lục đây, nói không chừng đã chết đói từ lâu rồi ấy chứ!”