Hôn Nhân Cô Đơn Lạnh Lẽo - Chương 4: Vì cô quá nóng bỏng
Triển Nhan còn chưa kịp vui mừng trong lòng, khóe miệng Cố Nam Thành đã giương lên nụ cười hờ hững, anh khẽ nói với Giang Lệ Na: “Cô Giang, bữa tối hôm nay coi như là tiệc chia tay của cô, ngày mai cô không cần đi làm nữa đâu. Những tổn thất của cô, trợ lí của tôi sẽ tính toán đầy đủ. Vị trí người đại diện của khu du lịch sinh thái suối nước nóng tập đoàn Thanh Sang này, tôi thấy không thích hợp với cô đâu!”
Người đàn ông đeo kính với vẻ ngoài ưa nhìn, nho nhã đứng bên cạnh Cố Nam Thành cười nhạt, nói: “Cô Giang, bữa tối nay sẽ do tôi dùng bữa cùng cô, tiện thể chúng ta sẽ tính toán hết những tổn thất của cô Giang luôn nhé.”
Hả?
Tất cả mọi người có mặt lúc đó đều vô cùng kinh ngạc. Bởi không ai trong số họ nghĩ rằng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cố Nam Thành đã bãi miễn tư cách người phát ngôn khu du lịch sinh thái suối nước nóng của Giang Lệ Na. Thỏa thuận ban đầu của hai bên là người phát ngôn tuyên truyền sẽ chụp ảnh trong vòng một tháng.
Nhưng, thế này là thế nào…?
Giang Lệ Na thực sự bị sốc. Cô ta khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận gần hơn với Cố Nam Thành. Để có cơ hội này, cô ta bất chấp cả việc không được trả tiền, chỉ muốn tranh thủ khoảng thời gian một tháng được làm việc với Cố Nam Thành này để ở bên anh, cuối cùng sẽ khiến anh si mê mình, khiến anh phải quỳ xuống dưới chân mình. Vậy mà, thật không ngờ, kế hoạch mới thực hiện những bước ban đầu thì đã đổ bể.
Cô ta rất hoang mang. Bởi trong thâm tâm, cô ta thực sự không muốn mất đi cơ hội này chút nào.
Khóe mắt đầy lệ, Giang Lệ Na nhìn Cố Nam Thành, run run nói: “Tổng giám đốc Cố, chẳng lẽ anh không hài lòng về em sao? Em thấy biểu hiện của mình rất tốt mà. Nếu anh cảm thấy em có gì chưa ổn xin anh hãy nói cho em biết, em có thể sửa. Em thật sự rất muốn làm người phát ngôn của khu du lịch sinh thái suối nước nóng.”
“Rất đơn giản thôi, nhìn cô quá nóng bỏng, khu du lịch sinh thái suối nước nóng của tôi không cần người phát ngôn với phong cách nóng bỏng này của cô. Hơn nữa, nhân viên của tập đoàn Thanh Sang không phải người cô có thể hành hạ đâu.” Cố Nam Thành lạnh nhạt nói. Cùng lúc, anh bất chợt buông tay ra, cơ thể Giang Lệ Na vốn đang bấu lấy người anh bất ngờ mất thăng bằng, cô ta rơi cái “tùm” xuống suối nước nóng. Cô ả tựa như một con vịt nước cuống cuồng đạp chân tay, làm nước bắn tung tóe, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Cố Nam Thành khẽ rút chiếc khăn tay hiệu Bvlgari đắt tiền ra lau nước dính trên người. Anh cũng chẳng buồn để ý tới đám người xung quanh đang ngây ra như phỗng, cứ thế quay người đi thẳng.
Giang Lệ Na vô cùng tức giận, khua tay đạp chân dưới nước. Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng một người có kinh nghiệm yêu đương, tự do đi lại trong giới thượng lưu như mình lại rơi vào hoàn cảnh nhục nhã như bây giờ. Nhưng cô ta có thể nói gì được đây, làm sao có thể đắc tội với Cố Nam Thành được chứ?
“Đúng là hả lòng hả dạ mà!” Tần Duyệt Duyệt vừa nhìn Giang Lệ Na đang giận đến phát điên dưới nước vừa cười hi hi nói. “Ai bảo cô ta hành hạ chúng ta, bắt chúng ta quạt cho cô ta. Giờ thấy thế nào? Ha ha, đáng đời lắm!! Cô ta bị tổng giám đốc Cố đuổi việc rồi, ha ha.”
Triển Nhan đưa mắt lên, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng mang phong thái hiên ngang đang xa dần của Cố Nam Thành, không kìm được khẽ thở dài: Cố Nam Thành, anh không thể không về nhà tối nay được à? Anh vừa về nhà, là tôi lại vô cùng căng thẳng, đến ngủ cũng không được ngon đấy.
Triển Nhan chỉ mong sao chồng mình – Cố Nam Thành đi ngoại tình trong khoảng thời gian kết hôn này. Cô ước gì anh và ả Giang Lệ Na kia đi hẹn hò rồi lên giường với nhau luôn đi. Thế mà, hành động của Cố Nam Thành lại đi ngược lại hoàn toàn với mong muốn của cô.
Sao mình lại có thể lấy một người đàn ông như vậy nhỉ, Triển Nhan cảm thấy mình cứ như bước vào vườn bách thú vậy. Tuy rằng phụ nữ trên khắp đất nước Trung Quốc này đều hận không thể gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai vừa lắm tiền như Cố Thành Nam.
…
Khi Triển Nhan cuối cùng cũng thu dọn xong tất cả đồ đạc, bước chân ra khỏi khuôn viên khu du lịch sinh thái suối nước nóng thì một chiếc Bentley Mulsanne vô cùng sang trọng chầm chậm dừng bên cạnh cô. Cửa xe từ từ hạ xuống, góc nghiêng điển trai như chạm khắc thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh. Tuy nhiên, khuôn mặt anh tuấn chết người ấy cũng tỏa ra sự lạnh lùng vô tận.
Triển Nhan nhìn ngó xung quanh rồi nhanh chóng mở cửa xe leo lên ghế phụ lái, thúc giục chiếc xe Bentley Mulsanne phóng nhanh về phía trước, tránh người ta nhìn thấy. Nếu để người ta thấy được cô lên xe của Cố Nam Thành, không biết còn có thể gây ra scandal lớn cỡ nào.
Triển Nhan không muốn để người khác biết được mối quan hệ giữa cô và Cố Nam Thành.
“Tuy rằng tôi chẳng yêu thích gì cô nhưng dù gì cô cũng là vợ tôi. Vợ của Cố Nam Thành này không thể đi làm người hầu, đứng quạt cho kẻ khác được. Cô có thể mất thể diện nhưng Cố Nam Thành tôi thì không.” Đôi mắt xinh đẹp của Cố Nam Thành nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói.
Giọng anh lạnh như băng, cái lạnh dường như lan tỏa khắp không gian trong xe, khiến Triển Nhan cảm thấy như đang ngồi trong một thùng băng khổng lồ vậy, lạnh chết mất.
Triển Nhan nhún vai. Chẳng trách anh ta lại đích thân đón mình đi, biết thừa là anh ta chẳng có ý tốt mà.
Chẳng trách tên này lại đẩy cô nàng Giang Lệ Na kia xuống nước, lại đuổi việc cô ta. Hóa ra là đã trông thấy mình phải đứng quạt cho cô ta, cho nên anh mới tức giận thế.
Trong lòng người đàn ông này, dù là con chó, con mèo anh nuôi, người khác cũng đừng hòng ăn hiếp.
Huống chi đây lại là vợ anh? Dù rằng anh chẳng yêu thương gì người vợ này.
“Thực ra cũng chẳng có gì, không phải chỉ là công việc thôi sao, tôi chỉ là một nhân viên quèn. Ngôi sao lớn người ta có bắt nạt tôi cũng là chuyện thường tình, tôi không phải làm vì công việc hay sao?. Hơn nữa, họ cũng không biết tôi là vợ anh, phải không nào? Vì vậy cũng không có chuyện mất thể diện đâu.” Triển Nhan xua xua tay, dáng vẻ không sao nói với anh.
“Kít..”. Cố Nam Thành đột ngột phanh gấp, chiếc Bentley dừng khựng lại. Nếu không phải đã cài dây an toàn cẩn thận rồi, Triển Nhan cảm thấy chắc mình sẽ đập vào kính chắn gió bằng thủy tinh trước mặt mà bay ra khỏi xe rồi. Dù vậy, đầu Triển Nhan vẫn theo đà lao về phía trước, u một cục.
“Anh….” Triển Nhan chỉ muốn chửi một trận cho rồi.
“Tôi làm sao? Tôi làm sao nào?” Cố Nam Thành lạnh lùng nói.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nói, chiếc xe này của tổng giám đốc Cố đúng là rất tuyệt, êm như nhung vậy, va chạm mạnh thế mà chẳng thấy đau chút nào.” Triển Nhan lập tức nở lại nụ cười tươi, đáp.
“Tôi nói cho cô biết, người của tôi, vợ tôi, chỉ mình tôi được bắt nạt. Con chó con mèo tôi nuôi, chỉ mình tôi được đánh. Người ngoài đừng hòng đụng vào.” Cố Nam Thành nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
Triển Nhan nhăn mặt lại, mẹ khiếp, bắt nạt vợ mình ư, đây là thứ đạo lí gì thế?
Không những thế, anh còn so sánh cô với đám chó mèo, tức chết đi được. Triển Nhan thề, lúc này cô thực sự chỉ muốn khâu luôn cái mồm độc địa của Cố Nam Thành lại.
“Dạ vâng, tổng giám đốc Cố nói đúng ạ. Tôi xin thề, từ nay chỉ một mình tổng giám đốc Cố được bắt nạt tôi, tôi nhất định sẽ không đánh trả. Anh tát tôi má trái, tôi sẽ đưa má phải ra, anh tát tôi má phải, tôi sẽ đưa má trái ra. Những người khác, chỉ cần đụng vào tôi thì tôi sẽ cào họ đến chết thì tôi.” Nụ cười của Triển Nhan rạng rỡ như đóa hoa mùa xuân, đẹp rực rỡ như mặt trời đang tỏa nắng.
Cố Nam Thành lạnh lùng hừ một tiếng: “Cào bọn họ? Cô nghĩ mình là mèo chắc?”
“Các cô gái thông minh không phải rất giống loài mèo sao?” Triển Nhan làm ra vẻ khôn khéo, cười đáp.
Ánh mắt lạnh nhạt quét qua gương mặt mang nụ cười rạng rỡ tựa ánh nắng mùa xuân của Triển Nhan, anh không thể không thừa nhận, khi Triển Nhan cười, nụ cười của cô có sức cảm hóa rất lớn. Khi cô cười lên, khiến người ta liên tưởng đến vô vàn đóa hoa cùng lúc bừng nở, thật sự rất động lòng người…
Cố Nam Thành lạnh lùng thu ánh mắt về.
Triển Nhan đan mười ngón tay vào nhau, cảm thấy không khí trong xe vô cùng bí bách khó chịu, gần như không thở được. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, khi ở bên cạnh ông chồng- tổng tài mặt lạnh này, tâm trạng của cô khó chịu như đi viếng đám ma vậy, chẳng muốn ở cùng anh tí nào.
“Ờm.. Tổng giám đốc Cố này, anh có về nhà không?” Triển Nhan cố gắng cười thật tươi, tràn đầy hi vọng nhìn Cố Nam Thành.
“Sao?” Cố Nam Thành lại lạnh lùng liếc nhìn Triển Nhan một cái.
“Nếu tổng giám đốc Cố phải đi tiệc tùng gì đó thì cứ đi làm đi, đi chơi đi! Buổi tối không về nhà cũng được, không cần phải lo cho tôi đâu. Thả tôi xuống ở phía trước là được, tôi có thể ngoan ngoãn tự gọi xe về nhà.” Triển Nhan giữ giọng nói của mình ở mức vừa phải, vừa êm tai lại vừa thuyết phục.
“Triển Nhan, tôi phát hiện ra mỗi lần cô đứng trước mặt tôi, hầu như lần nào cô cũng muốn tìm cách trốn chạy. Loại người hám tiền như cô, chẳng lẽ cô không biết, nếu cô ngoan ngoãn hầu hạ tôi, tôi có thể cho cô nhiều hơn cả số tiền mà ông nội tôi từng hứa cho cô à?” Cố Nam Thành lạnh nhạt nói.
Nhìn gương mặt điển trai đến tuyệt mỹ nhưng lại tỏa ra sự lạnh lùng, cao ngạo của anh, Triển Nhan hối hận vô cùng. Chẳng trách người ta nói chớ nên tùy tiện dìu người già trên đường dậy, nếu không lại oan như Thị Kính đấy. Khi ở bờ biển, cô có lòng tốt cứu sống ông Cố khi bệnh tim của ông tái phát, kết quả là ông lại đẩy cô vào một rắc rối lớn như hiện giờ. Ông Cố thấy cô vừa mắt, nhất quyết bắt cô phải lấy tên Cố Nam Thành lạnh lùng đáng ghét này. Triển Nhan cảm thấy nếu phải sống với một kẻ như vậy, chắc cô sống không nổi ba năm quá.
“Tổng giám đốc Cố nói chí phải, tôi nhất định sẽ cố gắng phục vụ anh. Vậy, bây giờ tổng giám đốc Cố có dặn dò gì tôi không ạ?” Triển Nhan vừa giận dữ khi nghĩ lại, vừa trưng ra nụ cười nhìn Cố Nam Thành.
Vẫn giọng điệu lạnh lùng, Cố Nam Thành nói: “Đi cùng tôi đến một nơi.”
Đến một nơi?
Nơi nào cơ?
Triển Nhan khó chịu trong lòng, nhưng cũng chẳng buồn hỏi Cố Nam Thành thêm. Thực lòng cô chẳng muốn nói chuyện với kẻ vừa lạnh lùng vừa cao ngạo này. Trong lòng cô chỉ nghĩ, làm sao cẩn thận vượt qua 3 năm này đây, lấy được khoản tiền lớn về phụng dưỡng bố mẹ là được, nếu thế cô sẽ dời khỏi nơi đây, không bao giờ quay lại nữa.
Còn về Cố Nam Thành, gì mà tỷ phú “cực phẩm, siêu giàu” gì đó, mặc xác anh.
Chiếc Bentley lại lao thẳng về phía trước, bụi bay mù mịt.
…
Mười phút sau,
Cố Nam Thành dừng xe.
Triển Nhan nhìn qua cửa xe, chỉ thấy xe của Cố Nam Thành dừng bên cạnh một nhà hàng chuyên đồ ăn Quảng Đông vô cùng sang trọng. Một cậu thanh niên mặc bộ đồ màu xám bạc, phụ trách việc đỗ xe cho khách đã nhanh chóng chạy đến.
“Đây là…?” Triển Nhan kinh ngạc nhìn Cố Nam Thành.
“Ăn cơm. Cô tưởng tôi đưa cô đi đâu? Chẳng lẽ là câu lạc bộ “đổi vợ”?” Cố Nam Thành hờ hững nói.
Triển Nhan chớp chớp mắt, mặt trời hôm nay mọc ở đằng tây à? Cố Nam Thành lại đưa mình đi ăn? Trước giờ anh có bao giờ thèm để ý đến cô đâu?
“Xuống xe đi! Còn ngây ra đó làm gì?” Cố Nam Thành phóng khoáng tháo dây an toàn, bước xuống xe.
Triển Nhan cũng nhanh chóng cầm túi bước xuống xe. Cậu thanh niên nhanh nhẹn ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe của Cố Nam Thành vào bãi đỗ.
Cố Nam Thành sải bước vào trong, Triển Nhan lúi húi theo sao anh. Một cô lễ tân cao ráo, xinh xắn của nhà hàng lập tức nhiệt tình ra đón, dẫn họ vào trong một phòng VIP.
Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên cô và Cố Nam Thành ăn cơm cùng nhau. Tuy rằng lấy nhau gần ba tháng rồi nhưng dù là lúc ở nhà, cô và Cố Nam Thành vẫn chưa ăn cùng nhau bữa cơm nào nữa.
Vì vậy, bây giờ cô quả thực hơi căng thẳng. Nhất là khi trong căn phòng xinh đẹp được bao trọn này chỉ có hai người họ. Cô lập tức cảm thấy hơi lạnh như băng tỏa ra từ người Cố Nam Thành, khiến cả căn phòng ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo như trong hầm băng vậy.
Cả người cô bất giác run lên, giống như một chú chim nhỏ không tìm được đường về tổ giữa mùa đông lạnh giá.
“Cô lạnh à?” Cố Nam Thành khẽ liếc nhìn Triển Nhan.
Triển Nhan nhanh chóng lắc đầu. Không phải lạnh, mà là ở bên cạnh một ông chồng mặt lạnh như anh, lúc nào cũng có cảm giác như đang gặp phải cái rét cắt da cắt thịt.
Phải ăn cơm cùng với “tảng băng” này, đúng là một cực hình tàn nhẫn với một người có tâm hồ ngây thơ như cô,
Cô có chút hối hận, ban nãy lẽ ra phải tìm cớ gì đó xuống khỏi xe của Cố Nam Thành cho rồi.
Tim Triển Nhan không ngừng đập thình thịch. Thực sự có chút hối hận, đáng ra ban nãy phải mua luôn một lọ thuốc trợ tim ở hiệu thuốc mới phải.
Cô khẽ đưa tay sờ lên ngực trái của mình, cố ép trái tim trấn tĩnh lại.
Triển Nhan, có gì phải căng thẳng chứ?
Người trước mặt mình là chồng mình, đâu phải hổ dữ đâu? Triển Nhan, đừng căng thẳng thế!
Cô chẳng nói chẳng rằng, Cố Nam Thành cũng không mở miệng, hai người giống như bị câm vậy, không khí trong phòng lặng phắc như tờ.
Hồi còn học đại học, Triển Nhan từng được dạy rằng, khi chỉ số tiếng ồn trong môi trường đạt ngưỡng thấp nhất, có thể ép người ta phát điên.
Triển Nhan hiện giờ đang cảm thấy mình sắp bị Cố Nam Thành ép đến phát điên đến nơi rồi. Cô thề cô chưa từng ăn bữa cơm nào kinh khủng như vậy.
Lúc này, cô phục vụ đưa quyển thực đơn in các món ăn đặc sắc của nhà hàng cho Cố Nam Thành. Cô ta cũng bị ấn tượng bởi vẻ đẹp trai ngút ngàn của anh, hai mắt cô ta như sáng lên, liên tục nhìn về phía Cố Nam Thành.
Triển Nhan không khỏi thở dài trong lòng, haizz, cả thế giới này chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi!
Thấy trai đẹp thì mắt tít hết cả lên. Thật ra trai đẹp chả tốt đẹp gì đâu!
“Cô chọn trước đi, gọi những món cô thích ăn ấy.” Cố Nam Thành lạnh lùng đưa quyển thực đơn cho Triển Nhan, ánh mắt lạnh lùng mà xa lạ, giọng nói mang theo sự uy nghiêm khó lòng từ chối.
Triển Nhan đành nhận quyển thực đơn, mở ra. Trong lòng thầm nghĩ nhà hàng món chuyên món Quảng Đông này thật sự rất đặc biệt, ngay cả cách đặt tên món ăn cũng khác hoàn toàn, nào là “Chốn Phượng Hoàng non xanh nước biếc”, nào là “Xanh ngắt châu Anh, lớp cỏ dày”, nào là “Dòng suối xuân chảy về hướng Đông”! Đúng là tràn đầy ý thơ. Nhưng Triển Nhan thật sự không biết đó là những món gì nữa.
Đang căng thẳng, lại thêm việc không muốn để Cố Nam Thành cảm thấy mình là người lắm mồm, cũng ngại hỏi phục vụ xem tên của món này tượng trưng cho món gì, vậy nên Triển Nhan ra vẻ rất hiểu biết, tiện tay chỉ vài món: “Tôi muốn gọi món “Ngả người móc bóng”, món “Nến sáp thành tro lệ mới khô”, còn món này “Sao sáng hiểu lòng ta”, món “Hương đưa lúa chín báo được mùa” này nữa.
Cô cảm thấy tên mấy món ăn cũng khá hợp ý mình. Chỉ là không biết đó là món gì, haizz, muốn giữ vẻ thần bí à? Có lẽ điểm đặc biệt của nhà hàng này chính là khiến khách hàng cảm thấy thích thú, ai ai cũng mong chờ xem món của mình là món gì. Cũng vui đấy.
Hơn nữa một nhà hàng cao cấp như vậy, chắc sẽ không có món gì quá kinh khủng đâu nhỉ?
Sau đó cô mong chóng trả lại quyển thực đơn khó đoán này cho nhân viên phục vụ.
Cô thấy hàng lông mày xinh đẹp của Cố Nam Thành hơi nhíu lại, nói: “Ồ, khẩu vị của cô cũng đặc biệt đấy! Đúng là hiếm có.”
Triển Nhan chỉ biết cười trừ, đáp: “Tổng giám đốc Cố, anh cũng biết mà, tôi trước nay không hề kén ăn, rất dễ dàng trong chuyện ăn uống. Thường thì không có món gì tôi không ăn được… món gì cũng chơi được hết.”
Khóe miệng Cố Nam Thành cong lên tạo thành một nụ cười đẹp đẽ, anh khẽ gật đầu: “Cũng phải, cô mà không nhắc, tôi cũng suýt quên mất cô là cái đồ tham ăn nhưng bị suy dinh dưỡng. Quản gia nói ngày nào cô cũng ăn rất nhiều. May mà cô lấy tôi, nếu lấy người khác thì làm sao người ta nuôi nổi cô chứ. Nhưng mà cô ăn nhiều như vậy lại chẳng béo lên, không biết thức ăn đổ đi đâu hết, lẽ nào cô sinh ra vốn chỉ để tăng sức tiêu thụ cho ngành sản xuất thực phẩm trong nước thôi sao?”
Mẹ khiếp, đây chẳng phải châm chọc Triển Nhan là loại chỉ biết ăn thôi sao?
Đúng là cái đồ độc mồm độc miệng mà.
Giờ Triển Nhan chỉ đành giả bộ không hiểu, giữ nguyên nụ cười tươi rói trên môi. Dù trong lòng cô đang thầm mắng chửi Cố Nam Thành hàng trăm hàng ngàn lần: Anh mới là thứ chỉ biết ăn, cả nhà anh đều là loại chỉ biết ăn.