Hôn Nhân Cô Đơn Lạnh Lẽo - Chương 2: Thất thân
“Thằng nhóc kia, đừng có mà lo chuyện bao đồng, lượn đi. Mày biết tao là ai không? Biến ngay cho khuất mắt tao, chọc giận tao là tao xé xác mày ra phơi đấy!” Người đàn ông bị phá hỏng chuyện tốt thì rất tức giận, gã dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn mà như muốn đục khoét chàng trai trẻ, hận không thể mang chàng trai trẻ này ra lăng trì cho rồi.
Đúng là đen như chó mà, vốn tưởng mình là đại gia giàu nhất chốn Sơn Tây, là ông chủ than đá lớn nhất, dù đến đâu cũng chỉ cần giẫm chân một cái là khối kẻ run sợ, các vị quan chức, đại gia còn phải nể mặt gã. Kết quả là ngày hôm nay lại bị người đẹp được dâng tặng – hoang dại như mèo hoang này quào bị thương, còn bị thằng ranh con này phá hỏng chuyện tốt, đúng là giận điên người mà.
Bởi vậy, cục tức trong bụng ông chủ than đá bèn trút hết lên người chàng thanh niên điển trai kia.
Gã lấy tay chỉ thẳng vào gương mặt anh tuấn: “Mày cút ngay cho tao, mày có tin không, chỉ ngày mai thôi tao sẽ khiến mày không nhìn thấy mặt trời mọc đấy?”
“Oắt con, biết điều tí đi, cút đi, đừng khiến ông chủ chúng tao mất tự nhiên!” Tên vệ sĩ mặc đồ đen hét lên với chàng thanh niên đẹp trai, hắn ta lấy ngón tay chỉ thẳng vào chiếc mũi vừa cao vừa thẳng của anh, giọng nói mang theo sự uy hiếp.
“Cút sao? To gan lớn mật quá nhỉ, dám bảo tao cút nữa à!” Chàng thanh niên đẹp trai lạnh mặt lại, một tay nấm lấy ngón tay của tên vệ sĩ, Triển Nhan chỉ nghe thấy tiếng kêu “răng rắc” khe khẽ, tên vệ sĩ mặc đồ đen lập tức ôm lấy ngón tay điên cuồng gào thét, ngón tay đã bị bẻ gãy tại trận.
“Aaaa, lên đi! Đánh chết thằng ranh đó đi!” Mấy tên vệ sĩ còn lại cũng xông lên, nhưng, dường như chỉ trong chớp mắt, mấy tên vệ sĩ được huấn luyện bài bản ấy đã bị người đàn ông trẻ tuổi đá ngã trên mặt đất, chúng sợ hãi nhìn anh, dường như không dám tin, thân thủ linh hoạt như chúng mà lại bị quật ngã dễ dàng như vậy.
Bởi vậy ánh mắt của chúng đều hướng về ông chủ của mình – chính là tên đại gia kia.
Gã đại gia đương nhiên cũng bị dọa đến khiếp sợ, gã nhanh chóng dụi dụi hai mắt, quan sát kỹ chàng thanh niên điển trai, cuối cùng gã cũng nhận ra.
Chàng thanh niên trẻ này không phải là Cố Nam Thành – nhân vật tầm cỡ, tỷ phú nghìn tỷ đứng đầu thành phố H này sao?
Cố Nam Thành, là cái tên đại diện cho quyền lực và sự giàu có của thành phố H, là một người vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, tuổi còn trẻ nhưng đã leo lên bảng xếp hạng top 10 của Forbes, tài sản khó mà ước tính, là tỷ phú đứng đầu Châu A và thậm chí là đứng đầu cả thế giới.
Có thể bạn sẽ nói rằng, Bill Gates có nhiều tiền hơn Cố Nam Thành, nhưng Bill Gates có còn trẻ và đẹp trai được như Cố Nam Thành không? Đương nhiên là không rồi! Vậy nên, trong mắt toàn bộ phụ nữ trên thế giới, Cố Nam Thành là người đàn ông đầu tiên mà họ muốn lấy làm chồng, quả thực có thể gọi là “người chồng quốc dân”, Vương Thất Thông không có cửa đâu!
Có ai không biết Cố Nam Thành là ai đâu? Một ông chủ than đá chốn phong cảnh Sơn Tây như gã, mà khi đứng trước Cố Nam Thành lại bé nhỏ giống như một hạt gạo vậy.
“Tổng… Tổng giám đốc Cố…” Giọng nói hung dữ của gã đại gia lập tức trở nên có chút khiếp đảm, gã vội vã bò từ trên người Triển Nhan xuống, mỉm cười nhìn về phía Cố Nam Thành, “Tổng giám đốc Cố, không ngờ hôm nay có thể gặp tổng giám đốc Cố đại giá đến đây.”
Càng không ngờ lại gặp Cố Nam Thành trong một tình huống lúng túng như vậy, còn xích mích với Cố Nam Thành nữa…
Cố Nam Thành lạnh lùng nhìn gã, anh lạnh lùng nói: “Nhận ra tôi rồi à? Thế thì, tiếp theo, cho tôi biết ông là ai đi chứ?”
“À, tôi là… Tôi là…” Lưỡi của gã đại gia như bị đánh gãy, gã không biết mình có nên nói tên mình không nữa.
“Nói đi, ông là ai? Nói lớn lên!” Giọng Cố Nam Thành lập tức lớn hẳn lên, sự lạnh lùng ấy, khiến gã không khỏi rùng mình một cái, sự lạnh lùng và uy hiếp của Cố Nam Thành, đúng là không giống người thường.
Ngay cả Triển Nhan cũng cảm nhận được dường như có một luồng nguyên khí vô cùng mạnh mẽ của thần chết từ chốn địa ngục đang tỏa ra từ người anh, sự đáng sợ đến mức cường đại này tựa như có thể đè chết người ta ngay tại chỗ.
“Tôi… Tôi là Lý Triều Hỉ của mỏ than đá Ánh Nhật.” Gã đại gia trở nên vô cùng kinh hãi khi đứng trước mặt Cố Nam Thành.
“Mỏ than đá Ánh Nhật?” Cố Nam Thành khẽ nhếch khóe miệng xinh đẹp lên: “Từng nghe qua, là một mỏ than đá rất lớn đúng chứ, thì ra là ông chủ than đá giàu có hào sảng à, không ở chỗ ông đi, qua đây làm gì? Tán gái à?”
Gã đại gia Lý Triều Hỉ mau chóng đáp: “Vâng… Tới tham gia một buổi tiệc, có người giới thiệu cho tôi… giới thiệu…”
“Giới thiệu cho một em gái để giải tòa à…” Cố Nam Thành nói thay gã.
“Vâng, vâng, vâng…” Lý Triều Hỉ bắt đầu đổ mồ hôi, gã móc một chiếc khăn tay vô cùng đắt tiền ra khẽ lau đi giọt mồ hôi trên mặt mình.
“Ông tán ai tôi chẳng quan tâm.” Miệng Cố Nam Thành nói vậy, rồi đột nhiên lại nở nụ cười, nụ cười của anh khiến Lý Triều Hỉ cảm nhận được sự đáng sợ, Cố Nam Thành nói tiếp, “Nhưng ông lại làm ra những chuyện này trong khách sạn của tôi, vậy tôi đây phải xử lý rồi.”
Trong lòng Lý Triều Hỉ không khỏi kêu khổ, thì ra khách sạn xa hoa lộng lẫy này lại là của nhà Cố Nam Thành.
Trong giới đại gia, cũng có khu vực cần phân biệt cao, thấp, sang, hèn.
Một ông chủ than đá như Lý Triều Hỉ, sao có thể so với Cố Nam Thành được?
Gã nhiều lắm cũng có chút tiền thôi, còn Cố Nam Thành thì… Cái này còn cần nói nữa sao?
“Muốn sướng đúng không?” Cố Nam Thành vừa cười vừa nhìn về phía Lý Triều Hỉ, nụ cười trên mặt anh sao mà rung động lòng người đến thế, đúng là mang lại cảm giác khiến người ta cảm thấy tất cả hoa mùa xuân trong chốc lát như nở rộ hết, Lý Triều Hỉ cũng ngây người, gã không biết rốt cuộc Cố Nam Thành đang toan tính điều gì.
Nhưng rồi ngay sau đó, gã lập tức hiểu được.
Mấy tên vệ sĩ đều thấy nụ cười trên gương mặt anh tuấn của Cố Nam Thành nhanh chóng thu lại, bàn tay với lực mạnh đã nắm chặt lấy cổ áo của gã đại gia than đá, đồng thời, một tay vung nắm đấm tới, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mình mờ đi, bên tai là tiếng vang cực lớn, Cố Nam Thành hung hăng đánh ông chủ than đá trên tường, khi gã đại gia bị đánh đến mức tâm thần hỗn loạn thì nắm đấm thứ hai của anh lại vung tới, cơ thể to lớn của Lý Triều Hỉ đập mạnh vào cửa phòng khách, đập mạnh đến nổi cánh cửa dày ấy cũng bật mở.
Cú đấm này rốt cuộc phải mạnh đến cỡ nào?
Lý Triều Hỉ ngã rầm xuống đất, đau đến mức không ngừng rên rỉ.
Đám vệ sĩ của gã mong chóng chạy qua, đỡ Lý Triều Hỉ dậy.
Có điều, chẳng một ai trong đám vệ sĩ của gã dám ra tay với Cố Nam Thành, xem ra đám vệ sĩ này cũng không ngốc, không phải dạng “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”.
Cố Nam Thành đánh người, đúng là tàn ác vô cùng!
Anh ra tay vừa nhanh lại vừa mạnh, dường như đang chịu sự huấn luyện nghiêm khắc vậy.
Cố Nam Thành lạnh lùng nhìn Lý Triều Hỉ đang nằm dưới đất, anh khẽ hoạt động cổ tay của mình, động tác của anh, vẫn ung dung lại vừa phóng khoáng, anh dùng một tay xốc Lý Triều Hỉ từ dưới đất xốc lên, lạnh lùng nói: “Ông chủ Lý, vừa rồi tôi đánh ông à?”
Lúc này gương mặt Lý Triều Hỉ đã sưng như quả bí ngô rồi, gã nhanh lên lắc đầu: “Không, không có, tổng giám đốc Cố anh không hề đánh tôi. Là tôi không cẩn thận đụng phải.”
Trong lòng gã bây giờ chẳng còn gì ngoài sự sợ hãi.
Về tiền tài nếu so gã với Cố Nam Thành, quả thực chẳng đáng để nhắc tới, tuy nhiên, tại đất Sơn Tây, có thể coi gã là một kẻ có quyền hô mưa gọi gió rồi.
“Thế mới phải chứ.” Cố Nam Thành mỉm cười vô cùng cảm động, “Ông từ xa đến chỗ tôi đây, theo lý mà nói thì chúng tôi phải làm tròn phận chủ nhà, đón tiếp ông chủ Lý thật tốt, nhưng ban nãy ông làm tôi rất không thoải mái, ông nói xem phải làm sao đây nhỉ?”
“Tôi lập tức đi, lập tức đi ngay. Tôi sẽ không bao giờ dám đặt chân vào thành phố H nữa.” Gã đại gia than đá gật đầu như gà mổ thóc.
Chẳng ai dám tin ông chủ than đá ban nãy còn hung dữ trước mặt Triển Nhan giờ lại giống như con gà bị mắc bệnh trước mặt Cố Nam Thành.
Giờ đừng nói đến chuyện không dám bước chân vào thành phố H, mà chắc là những nơi Cố Nam Thành xuất hiện, gã đều phải đi đường vòng ấy chứ.
“Biến đi! Nếu để tôi thấy ông một lần nữa, tôi tháo chân ông ra đấy.” Cố Nam Thành lạnh lùng nói.
Gã đại gia than đá lập tức dắt theo đám thuộc hạ buồn bã chạy bán sống bán chết.
Cố Nam Thành thở dài, quay đầu nhìn về phía Triển Nhan nhếch nha nhếch nhác ngồi dưới thảm trải nhà ở hành lang, ngón tay nhỏ nhắn của cô đính đầy máu tươi, bộ quần áo trên người lộn xộn hết cả lên.
Ánh mắt sắc bén của Cố Nam Thành quét qua, anh cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác lên người Triển Nhan.
“Cảm ơn anh…” Triển Nhan vội vã đứng dậy, không dám ngẩng đầu lên.
“Cô đi đi!” Cố Nam Thành lạnh lùng nói, anh trước nay không phải một người lương thiện, tuy anh cứu cô gái này, nhưng anh cũng không muốn giống như trong truyện tiểu thuyết, có bất kỳ liên hệ gì với cô gái này.
Mặc kệ cô gái này là vì nguyên do gì mà suýt chút nữa thất thân, anh không muốn biết, cũng không có kiên nhẫn để biết.
Người đáng thương trong thiên hạ này còn nhiều lắm.
Triển Nhan cúi thấp đầu, quấn lấy chiếc áo khoác của Cố Nam Thành, thân hình run rẩy biến mất trong thang máy, biến mất khỏi tầm mắt Cố Nam Thành.
Vốn cũng chỉ vội vã gặp nhau, sau này e rằng sẽ không có gì liên quan đến nhau nữa…
…
“Bộp” Một cuộn băng ghi hình đập mạnh vào mặt Triển Nhan, gương mặt mềm mại lập tức sưng đỏ lên một khoảng.
“Con nhóc thấp hèn này, lại dám đi thuê phòng cùng người đàn ông khác, cô vất hết mặt mũi của nhà họ Lục chúng tôi đi rồi.” Kiều An Na – mẹ nuôi của Triển Nhan hung dữ nói, dáng vẻ cao quý nhã nhặn hằng ngày nay đã biến tận chín tầng mây.
“Đúng vậy, camera nhà người ta còn ghi được bằng chứng đây này, trông cái bộ dạng kìa, đến đi đường còn chẳng có sức, dựa vào lòng người đàn ông kia kìa! Lười thế là cùng!” Chị gái Lục Phi Vũ bên cạnh mỉa mai nói.
“Không phải như thế… Em là bị…” Triển Nhan đau khổ người nhà mẹ nuôi như muốn ăn tươi nuốt sống mình, lại nhìn Địch Thanh Lân – người yêu của cô, cô muốn phân trần cho chính mình.
“Con nhóc đáng chết này, chứng cứ ở đây cả rồi, chẳng lẽ cô còn muốn nói người này không phải là cô sao, chẳng lẽ là người chị em song sinh của cô?” Mẹ nuôi sầm mặt lại nói. “Đây chính là cô, chúng tôi đều nhận ra được, cô không chối cãi được đâu.”
“Còn không phải là nó thì là ai? Cái bộ dạng hồ ly tinh đó, không nhìn sai được đâu, Lục Triển Nhan, mày đúng là cái đồ không biết xấu hổ, nhà tao đối tốt với mày như thế mà mày lại ra ngoài làm ra mấy chuyện như vậy, à đúng rồi, chắc chắn làm không ít lần đâu nhỉ? Việc này kiếm tiền nhanh lắm đó, anh Thanh Lân, bây giờ cuối cùng anh cũng biết người phụ nữ anh thích là loại người thế nào rồi chứ? Chẳng qua cũng chủ là một con điếm hèn hạ mà thôi. Anh nói xem, nhà em nuôi cô ta mười mấy năm như thế, sao chẳng hấp thu được những thứ tốt đẹp của nhà em vậy chứ?” Lục Phi Vũ vừa nói, vừa chạy đến trước mặt Địch Thanh Lân làm nũng nói.
Triển Nhan tuyệt vọng nhìn Địch Thanh Lân, chỉ thấy nét mặt tái mét hiện lên trên gương mặt tuấn tú của Địch Thanh Lân, hai tay anh ta nắm chặt lại, khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, anh ta hận không thể giơ tay lên tát vào khuôn mặt ngây thơ của Triển Nhan một cái.
Anh ta nhất mực yêu cô như thế, vậy mà cô lại lừa anh ta, nói rằng mình đi làm gia sư, nhưng thực chất là làm chuyện đó. Nếu không phải có cái đĩa video này, anh ta vẫn chẳng hay biết gì cả.
Địch Thanh Lân thực sự không chịu đựng nổi, nữ thần thuần khiết trong lòng anh ta, anh ta còn chẳng nỡ động vào Triển Nhan, thật không ngờ cô lại thấp hèn đến mức đi khách sạn thuê phòng với đại gia.
“Thanh Lân, mẹ đã nói rồi mà, sự cao sang hay thấp hèn của huyết thống quan trọng lắm, ai mà biết người mẹ từng vất bỏ nó là loại người như nào? Có lẽ cũng là một con điếm thôi, quan hệ bừa bãi với tên đàn ông lỗ mãng nào đó nên khi sinh ra nó mới đem vất đi. Sự thấp hèn trong nó, đã ngấm sâu trong máu rồi, không thay đổi được đâu, mẹ nói con nghe nhé Thanh Lân, mẹ tuyệt đối không cho phép thứ đàn bà này làm con dâu nhà mẹ đâu.” Người phụ nữ với nét mặt cao quý, mặc quần áo, đeo trang sức sang trọng ngồi trên ghế sofa nói.
“Anh Thanh Lân, người khác không tin em thì kệ, cả thế giới có không tin em, em cũng không bận tâm, em chỉ quan tâm liệu anh có tin em hay không thôi?” Triển Nhan rớt nước mắt nhìn Địch Thanh Lân, “Anh Thanh Lân, anh tin em, đúng không anh?”
Địch Thanh Lân đau khổ nhìn gương mặt của Triển Nhan, anh ta khẽ lắc đầu, miệng nói ra vài chữ: “Anh cũng không tin em!”
Mấy chữ này, khiến Triển Nhan tuyệt vọng hoàn toàn, tim như chết lặng.
“Con nhóc kia, mặc ít như thế còn khoác áo khoác của người đàn ông khác về à, sao mày không ở thoát y mà nhảy nhót ngoài trời đầy tuyết kia luôn đi?” Lục Phi Vũ nhảy đến trước mặt Triển Nhan, hung dữ chửi bới: “Loại người như mày, đúng là làm ô uế cả nhà tao, mày còn không biết xấu hổ mà về đây à?”
“Lục Triển Nhan, cô cút ra khỏi cái nhà này đi, nhà chúng tôi không cần loại người thấp hèn cô, từ nay về sau chúng tôi giải ước quan hệ nuôi dưỡng, cô cũng đừng quay lại đây nữa.” Kiều An Na – Bà Lục không chút nể nang đẩy Triển Nhan ra khỏi cửa.
Bên ngoài, là tuyết lớn đầy trời, sao mà lạnh quá.
Triển Nhan khẽ kéo chặt lấy chiếc áo khoác mặc trên người, cô bước từng bước về phía trước, đi về đâu đây, bản thân cô cũng không biết nữa, cũng không biết tương lai mình sẽ ở đâu, đâu mới thực sự là nhà của mình…