HỈ - Chương 4
7,
Khi tỉnh dậy, tôi thấy thi thể nằm la liệt khắp nơi.
Máu tươi chảy đầy đất.
Bà lão họ Tần bị đóng đinh lên tượng Phật, một cây đinh quan tài khổng lồ xuyên thẳng qua trán bà.
Thất khiếu chảy máu, miệng bị khâu bằng chỉ.
Trên bàn thờ có một cái vại bốc mùi thối, bên trong là thi thể của Nhị gia và Đại thiếu phu nhân quấn lấy nhau.
Cảnh chết thảm khốc.
Tôi không chịu nổi, lập tức nôn mửa.
“Phu nhân quá cố, cuối cùng con cũng đã báo thù cho người!”
“Ha ha ha ha ha……”
Giọng nói thật quen thuộc.
Tôi cẩn thận bước tới, thì thấy quản gia trong trạng thái điên loạn.
Ông ta ôm người giấy Ngọc Nữ, vừa quỳ vừa dập đầu trước bài vị phu nhân quá cố, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Tôi sợ hãi, không nhịn được kêu lên kinh ngạc.
“Thì ra… thì ra tất cả đều là ngươi gây ra!”
Quản gia chú ý đến tôi, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
“Đúng là do ta làm, nhưng bọn chúng đều đáng chết!”
“Phu nhân quá cố là một người phụ nữ hiền lành biết bao, mấy năm trước, mẹ ta bệnh nặng, ta tiêu hết tiền dành dụm cũng không cứu được bà, muốn xin lão thái thái cho ít tiền để an táng mẹ ta, nào ngờ trong cả phủ họ Tần không có lấy một chủ nhân tốt bụng cho ta một đồng.”
“Cuối cùng, chính phu nhân quá cố đã bán đi của hồi môn, mới giúp mẹ ta được an táng chu toàn, nên ta thề sẽ vì người báo thù.”
“Ban đầu, rõ ràng là bà mối sơ ý nhầm bát tự, con mụ già chết tiệt đó lại tưởng phu nhân cố ý đổi bát tự, khiến họ cưới phải người sinh năm âm, từ đó về sau, cả phủ họ Tần đều không coi phu nhân ra gì.”
“Đêm đó, Đại thiếu gia thua bạc, say rượu chạy về, chứng kiến Nhị thiếu gia và Đại thiếu phu nhân tư thông, hắn lại trút cơn giận lên người phu nhân quá cố, mượn rượu làm càn, làm nhục phu nhân!”
“Sáng hôm sau Nhị gia vào phòng, thấy Đại thiếu gia trên giường phu nhân, lại chỉ dám giận không dám nói, Đại thiếu gia bảo phu nhân quyến rũ hắn, Nhị gia liền đánh phu nhân một trận, còn cảnh cáo không được nói ra ngoài.”
“Nào ngờ không lâu sau, phu nhân có thai, Nhị gia cảm thấy mất mặt, bắt nàng bỏ đứa bé, nhưng phu nhân không chịu, hắn liền hợp tác với Đại thiếu phu nhân giết chết phu nhân, còn nhét cả nàng và đứa bé chết trong bụng vào Tử Mẫu đàn.”
“Sợ họ xuống âm phủ kiện với Diêm Vương, còn nhét đầy cám gạo vào miệng phu nhân, rồi dùng chỉ kim khâu lại, nhưng lại lừa lão thái thái rằng người chết chỉ là một a hoàn quyến rũ Đại thiếu gia.”
“Lão thái thái thấy đứa bé chỉ là một bé gái, không những không quản chuyện này, còn lôi thi thể bé gái ra, làm diều cầu con cho Đại thiếu phu nhân.”
“Đáng thương phu nhân quá cố, lại rơi vào kết cục chết cả hai mạng!”
Nói đến đây, quản gia khóc đến gần như không thể kiềm chế.
Khóc rồi lại cười điên dại.
“Nhưng, mụ già chết tiệt kia đến chết cũng không ngờ, tê giác sống đó là giả, kẻ đêm đêm ân ái với Đại thiếu phu nhân căn bản không phải là hồn phách của Đại thiếu gia, mà là Nhị thiếu gia, ha ha ha ha ha…… bà ta đã tuyệt tự rồi!”
“Những lời nói tình sâu nghĩa nặng đều là giả dối, chẳng qua là để bảo vệ thể diện của nhà họ Tần và bản thân Nhị thiếu gia, ngay cả ngày cô thành thân, những lời lão thái thái và Nhị thiếu gia nói đều là giả, chỉ có lá bùa dán trên bài vị thần chủ là thật, dùng để trấn áp oan hồn phu nhân quá cố.”
Tôi đứng chết trân tại chỗ, hai chân run rẩy.
Ngẩn người hồi lâu, tôi chợt nhớ ra điều gì đó: “Vậy… vậy còn tôi? Bát tự của tôi là chuyện gì?”
“Là ta đổi.”
“Cô và phu nhân quá cố sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, các người đều là mệnh âm, mượn thân thể cô cho phu nhân hoàn hồn là dễ nhất, nên cô nhất định phải gả vào nhà họ Tần.”
“Vì lần báo thù này, ta trước tiên phóng hỏa đốt từ đường, rồi nhân lúc hỏa hoạn lén lấy bài vị và người giấy của phu nhân ra, điểm nhãn cho người giấy, để phu nhân gửi hồn vào đó, sau đó dọa lão thái thái, tiếp theo, ta lại giết bà đồng, mua chuộc đại sư, để ông ta dẫn các người vào phật đường, nhân lúc Nhị gia bảo ta đặt người giấy vào phật đường, ta đã lấy thi thể ra khỏi Tử Mẫu đàn.”
“Vốn khi tạc tượng Phật, lão thái thái đã gọi ta đến giám sát, lúc đó ta đã để lại một đường, nên nhanh chóng giấu thi thể vào tượng Phật, chỉ đợi đến giờ Tý, ta liền thả phu nhân ra, sau đó lén lút vào phòng, làm cho Thanh Nhi ngất đi, thả Đại thiếu phu nhân ra, để hồn phách phu nhân đi đòi mạng cô ta, cuối cùng lại nhập vào người cô, kế hoạch của ta có thể nói là không có sơ hở.”
Lúc này, tôi nhìn người giấy Ngọc Nữ lại thấy quái dị hơn.
Tôi thử dò hỏi: “Người giấy đó, lúc trước ông nói không phải là tôi, rốt cuộc có phải thật không?”
Quản gia cười lạnh một tiếng, lắc đầu.
“Giả đấy, người giấy này được làm theo hình dáng của cô, dùng để chứa hồn phách phu nhân quá cố, chỉ có như vậy, ta mới có thể để phu nhân nhập vào người cô mà không cần sự đồng ý của cô.”
Tôi chợt hiểu ra, thở hổn hển từng hơi dài.
Hai đầu gối mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
“Tất cả đều là âm mưu……”
“Nhị thiếu phu nhân, cô không cần thấy oan ức, tuy ta đã lợi dụng cô, nhưng phu nhân quá cố cũng đã giết những kẻ xấu xa đó thay cô.”
Quản gia lau nước mắt, ôm bài vị, chống chân què đứng dậy.
Khi đi ngang qua tôi, ông ta vỗ vai tôi: “Phu nhân quá cố khi đi có dặn ta nói với cô, người nói, Nhị thiếu phu nhân đã chết rồi, từ nay về sau, cô là Tiểu Đào Dương, cô được tự do rồi.”
Nói xong, ông ta khập khiễng đi về phía cửa.
Đẩy cửa ra, ánh nắng rực rỡ chiếu vào, rơi trên người tôi, ấm áp dịu dàng.
Rơi trên người giấy Ngọc Nữ, lại khiến nó dần dần hóa thành tro.
Quản gia vừa khóc vừa cười, dùng giọng đặc sệt khẩu âm hét lớn.
“Phu nhân quá cố, người đi đường bình an!”
“Phu nhân quá cố, người yên nghỉ dưới suối vàng!”
“Đầu thai kiếp sau, đừng làm thân gái nữa!”
Thế đạo này sinh ra từ dưới váy phụ nữ, nhưng lại không dung nạp phụ nữ.
Muốn báo thù, còn phải đợi đến khi chết đi biến thành ác quỷ, mới có thể đòi lại công đạo cho mình.
Thật đáng buồn thay.
8,
Khi quản gia đi, ông ta đã phóng hỏa đốt cả phủ họ Tần.
Mọi người đều nói oan hồn đòi mạng, Nhị thiếu phu nhân Đào Dương cũng chết trong phủ họ Tần rồi.
Từ đó, đường ai nấy đi.
Ông ấy về nhà, tôi rời quê.
Tôi đổi tên đổi họ, đi lên phương Bắc.
Là phu nhân quá cố sau này báo mộng cho tôi biết.
Người bảo tôi định cư ở đó, làm thầy giáo dạy học, còn nói chỉ cần tôi kiên trì, sẽ sớm đợi được một thời đại dân chủ, tự do, nam nữ bình đẳng.
Đến lúc đó, phụ nữ sẽ không phải sống khổ như vậy nữa.
Vì thế, tôi vừa dạy kiến thức cho trẻ em, vừa chờ đợi thời đại đó.
Khi ấy, là năm Dân Quốc thứ 36.
-Hết-