Đứa trẻ có hai người mẹ - Chương 6
Mười sáu
“Sau đó tôi không gặp lại người phụ nữ đó nữa.” Tôi nói.
Nghe tôi kể xong, ba người im lặng một lúc.
Lan Kiều nói: “Chúng tôi đã tra tài liệu, Bành Hiểu không phải tiểu tam trèo lên.”
“Cô ta cũng không phải tự nguyện chịu đánh.” Trương Duệ nói.
Tôi thở dài: “Giờ việc đó còn quan trọng gì nữa? Tôi thật không ngờ không bao lâu sau cô ta lại giết người.”
Tịch Trường Phong nói: “Chắc Bành Hiểu dẫn cô đến đây. Trước đó nghe Lan Lan bảo cô xem bói cho ma, chính là cho con cô ta phải không? Chắc lúc đó cô ta đã tìm được cô rồi.”
“Tôi lúc ấy thật không biết cô ta là ma, cũng không nhận ra.” Tôi nói.
Tịch Trường Phong lắc đầu:
“Học hành chưa tới nơi tới chốn. Hồi ông nội cô trạc tuổi cô đã có thể một mình gánh vác rồi, cô còn bị ma rượt.”
Tôi: …
Giọng điệu này, không biết còn tưởng ông là thầy của ông nội tôi đấy!
Cái mặt trẻ như vậy mà nói giọng cổ lỗ thật khiến người ta tụt hứng!
“Tóm lại nếu các người bắt được Bành Hiểu sẽ xử lý thế nào?” Tôi hỏi.
“Lệ quỷ giết người, chỉ có thể xử lý triệt để.” Tịch Trường Phong nói.
Giọng tôi khô khốc: “Sẽ hồn phi phách tán sao?”
Tịch Trường Phong gật đầu.
Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy mặt đất rung động.
Động đất? Không đúng.
Căn biệt thự sụp một nửa trở nên vặn vẹo, chớp mắt khôi phục nguyên trạng.
Tôi trừng to mắt, thấy căn biệt thự vốn âm u tàn tạ lại sừng sững nguyên vẹn trước mặt.
“Đây… đây là?” Tôi quay đầu hỏi Tịch Trường Phong bọn họ, nhưng phát hiện cả ba người đã biến mất.
Chung quanh gió, tiếng côn trùng, tiếng chim đều biến mất, chỉ còn lại mình tôi đứng trong một không gian trống rỗng, tách biệt thế giới.
“Hạ Tịch, tôi đợi cô lâu lắm rồi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng, phiêu hốt từ phía biệt thự truyền đến—là Bành Hiểu.
Trong biệt thự bắt đầu tràn ra khói đen từ trong ra ngoài, như dã thú hung tợn vươn móng kéo tôi vào trong.
Bên ngoài biệt thự.
“Để cô ấy vào một mình không sao chứ?”
Lan Kiều không biết từ đâu lấy ra một cái kẹo mút, xé vỏ cho vào miệng.
Tịch Trường Phong chậm rãi nói:
“Không vội, cô bé đó gan lắm, để bọn họ hàn huyên chút đã.”
“Làm gì?” Lan Kiều nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình.
“Cho tôi một cái kẹo!” Tịch Trường Phong cười hì hì.
Lan Kiều nhíu mày: “Không có! Sao anh không tự mang?”
“A ya, Lan Lan đừng nóng vậy.” Tịch Trường Phong nói.
“Anh nhìn bằng mắt nào thấy tôi nóng?” Lan Kiều nói.
Tịch Trường Phong bất đắc dĩ: “Từ lúc thấy Hạ Tịch đến giờ, em cứ âm u.”
Lan Kiều “rắc” một tiếng cắn vỡ kẹo: “Ghét nhất thấy người ta tự đi tìm chết.”
Tịch Trường Phong nói: “Hạ Tịch có chuyện của riêng cô ấy cần giải quyết, chúng ta không tiện can thiệp.”
Trương Duệ vừa cầm bút ghi chép vào sổ tay mang theo bên mình, vừa cười nói:
“Lan Lan tính tình là thế, tôi thấy cô ấy không chỉ lo lắng cho Hạ Tịch, mà còn lo cho Bành Hiểu nữa đấy.”
Lan Kiều lại “rắc” một tiếng, nói:
“Bành Hiểu không nên thao túng thi thể Tống Nam Tinh để giết người. Nhưng cô ta tại sao đột nhiên gấp gáp như vậy? Rõ ràng đã qua một năm rồi.”
Tịch Trường Phong liếc nhìn vầng trăng mờ ảo sau tầng mây, giải thích:
“Để hoàn thành trận pháp hồi sinh hoàn toàn thì cần đúng thời cơ. Cái đầu của Tống Nam Tinh vừa hay bị cắt đúng ngày Tống Thu chết, còn tình nhân của Tống Nam Tinh, Trương Thải, lại chết đúng ngày sinh nhật sáu tuổi của Tống Thu. Hôm nay là ngày thứ bảy sau sinh nhật sáu tuổi của Tống Thu, là một ngày tốt để hồi sinh.”
Lan Kiều hỏi: “Anh làm sao biết?”
Tịch Trường Phong nhìn cô với ánh mắt khó đoán, mỉm cười:
“Đi thôi, tới lúc chúng ta xuất hiện rồi.”
Mười bảy
Tôi mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc bàn lạnh lẽo, nhớp nháp.
Đây chẳng phải là nhà bếp sao?
Nhà bếp của Bành Hiểu.
“Cô tỉnh rồi à.” Giọng Bành Hiểu vang lên sau lưng tôi.
Tôi hít một hơi khí lạnh, quay đầu lại, thấy Bành Hiểu đang chăm chú rửa một con dao phay.
“Hầy, cho dù tôi có rửa bao nhiêu lần, cũng không rửa sạch được vết máu trên lưỡi dao.”
Cô cầm dao, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: “Cô tạm chấp nhận nhé?”
Không, không chấp nhận nổi.
Tôi nhìn con dao, lùi về sau, vừa định nhảy xuống bàn thì có làn khói đen trói chặt tôi lại, khiến tôi không thể cử động.
Tôi muốn khóc không ra nước mắt, không ngờ trong đời lại có cơ hội trải nghiệm cảnh làm “cá nằm trên thớt”.
Bành Hiểu bước tới, nhưng không chém tôi, ngược lại còn bắt đầu tán gẫu:
“Tôi thích cái bàn này nhất, cô biết vì sao không?”
“Vì sao?” Tôi nuốt nước miếng, cố sức nhích người sang một bên.
Bành Hiểu cười đáp:
“Tất nhiên vì nó đủ lớn. Khi ấy tôi đã chặt Tống Nam Tinh thành nhiều mảnh ngay trên cái bàn này.”
Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, thật đấy.
“Cô không sợ sao? Bên ngoài có ba người muốn bắt cô, cô không mau chạy đi? Rơi vào tay họ cô sẽ hồn phi phách tán!”
“Hồn phi phách tán?” Bành Hiểu khẽ nhắc lại, rồi lắc đầu cười: “Tôi không sợ, tôi chỉ cần con trai tôi trở về thôi.”
Tôi nói: “Nhưng nếu họ bắt cô, con trai cô cũng không thể hồi sinh được.”
Bành Hiểu cười: “Yên tâm, họ không vào được kết giới này đâu, nơi đây là địa bàn của tôi.”
Tôi: … Tôi yên tâm cái gì chứ?
Bành Hiểu lại bắt đầu rửa dao, quay đầu nói với tôi:
“Tôi có rất nhiều thời gian, cô muốn nói gì thì cứ nói. Cô có thể sống đến nửa đêm, ừm, còn nửa tiếng nữa.”
Tôi: … Cảm ơn cô nhé.
Nhưng quả thật tôi có lời muốn nói với cô ấy.
“Xin lỗi,” tôi nhìn thẳng vào mắt cô, “trước đây tôi không nên mắng cô như thế. Nếu không phải vì những lời đó, có lẽ cô đã không…”
Bành Hiểu sững người, rồi lại cười, nói:
“Không, cô không cần xin lỗi tôi. Tôi sớm đã muốn giết con súc sinh đó rồi, lời của cô chỉ khiến tôi hạ quyết tâm mà thôi, tôi không muốn sống những ngày tháng đó thêm nữa.”
Bành Hiểu cầm con dao còn ướt bước tới, cúi xuống nhìn tôi, nghiêm túc nói:
“Nhưng, cô cũng phải chết. Chỉ khi cô chết, con tôi mới sống lại được.”
Bành Hiểu lộ ra nụ cười bệnh hoạn, ánh mắt trở nên cuồng loạn:
“Cô biết tôi tốn bao công sức mới tìm được cô không? Cô biết ngày tôi tìm thấy cô, tôi vui thế nào không?”
“Giống như hôm đó tôi chặt Tống Nam Tinh, từng nhát, từng nhát, nhìn hắn khóc lóc van xin, không còn chút thể diện giả tạo trước mặt người ngoài; nhìn trái tim bẩn thỉu của hắn bị tôi moi ra, cái đầu ghê tởm bị tôi cắt đi, sảng khoái vô cùng!”
Tôi buồn bã nhìn cô ta, nói: “Không, cô không sảng khoái.”
Mắt Bành Hiểu vằn tia máu, cô ta dùng lực cắm dao vào bàn, giọng trở nên the thé chói tai:
“Sao tôi lại không sảng khoái? Cô biết hắn đối xử với tôi thế nào không?”
“Hắn nhốt tôi ở đây, không cho tôi ra ngoài làm việc, không cho tôi liên lạc với gia đình! Ngày nào cũng đánh chửi, tôi sống còn chẳng bằng nô lệ!”
“Nếu tôi báo cảnh sát, hắn sẽ giết cả nhà tôi! Cô tưởng tôi không muốn báo cảnh sát sao? Cô tưởng tôi thật sự chịu nổi những lời đồn độc ác đó sao? Cô tưởng tôi cam tâm hèn hạ sao?”
“Tôi biết không ai giúp được tôi, vậy nên tôi chỉ có thể tự mình ra tay.”
“Chỉ khi hắn chết rồi, tôi và Thu Thu mới có cuộc sống tốt đẹp.”
“Nhưng Thu Thu đã chết rồi.” Tôi khẽ nói.
“Đinh—” Con dao rơi xuống sàn, vang tiếng trong trẻo, cũng phá vỡ lớp vỏ điên cuồng bên ngoài của Bành Hiểu.
Mái tóc vốn búi của Bành Hiểu không biết rơi ra từ lúc nào, cô lùi một bước, ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt ảm đạm:
“Đúng thế, hôm đó là sinh nhật Thu Thu, sao tôi lại quên chứ?”
Cô nghĩ, có lẽ, cô chưa từng thật sự nhớ.
Trước kia Bành Hiểu là trợ lý của Tống Nam Tinh.
Cô trẻ, học vấn cao, xinh đẹp, năng lực làm việc mạnh, nhanh chóng được Tống Nam Tinh xem trọng.
Tống Nam Tinh rất dịu dàng, thường ân cần hỏi han, còn thay cô chặn rượu, cô dần dần có cảm tình với hắn.
Vì vậy khi Tống Nam Tinh nói thích cô, cô tự nhiên đồng ý yêu đương với hắn.
Cho đến một ngày, một người phụ nữ hẹn cô gặp, người đó nói mình là vợ cũ của Tống Nam Tinh.
Lúc này cô mới biết Tống Nam Tinh từng kết hôn.
Người phụ nữ cho cô xem vết sẹo trên người, nói Tống Nam Tinh bạo hành gia đình, bà tay trắng ra đi mới ly hôn thành công, cuối cùng hắn chẳng bồi thường gì.
Bà khuyên Bành Hiểu sớm rời khỏi Tống Nam Tinh, nhưng Bành Hiểu không nghe.
Lý do rất đơn giản, người phụ nữ kia là quản lý cấp cao của công ty đối thủ Tống Nam Tinh.
Hơn nữa, Bành Hiểu rất thích Tống Nam Tinh, sẵn sàng tin hắn, như thể làm gì cho hắn cũng cam lòng.
Tống Nam Tinh cũng nói sẽ đối xử tốt với cô mãi mãi.
Người phụ nữ không khuyên nữa, lắc đầu nói, đây chính là thủ đoạn của Tống Nam Tinh.
Bà đưa Bành Hiểu một tấm danh thiếp, bảo nếu cần có thể tìm bà, nhưng Bành Hiểu ném vào thùng rác ngay.
Tống Nam Tinh lần đầu đánh Bành Hiểu là vào ngày thứ hai sau đám cưới của họ.
Vì Bành Hiểu khó chịu trong người, không muốn thỏa mãn dục vọng của hắn.
Tống Nam Tinh túm tóc Bành Hiểu, đập đầu cô vào cạnh bàn, vừa đập vừa nói:
“Bọn đàn bà các cô, chẳng phải đều ham tiền sao? Này, cho cô, đây là một vạn tệ. Nếu cô dám ly hôn, làm tôi mất mặt, tôi sẽ giết cả nhà cô.”
Tống Nam Tinh dùng một xấp tiền vỗ từng cái lên mặt Bành Hiểu, nhìn cô nhắm mắt run rẩy mà cười ha hả.
Hắn như ác quỷ ghé sát tai cô, khẽ nói:
“Cô phải sinh con trai cho tôi, đừng hòng chạy trốn.”
Sau đó, Bành Hiểu không bao giờ ra ngoài nữa.
Tống Nam Tinh thu điện thoại của cô, cho cô thôi việc, còn cho người canh chừng cô ở nhà.
Không có người thân, bạn bè nào tìm cô.
Bởi vì trước khi kết hôn, dưới sự dẫn dắt của Tống Nam Tinh, cô đã cắt đứt quan hệ với gia đình, cũng không liên lạc với bạn bè.
Sau khi Bành Hiểu sinh con trai, Tống Nam Tinh mới nới lỏng giám sát một chút.
Tống Nam Tinh hớn hở ôm con, đưa Bành Hiểu đi chụp ảnh gia đình, lúc đó Bành Hiểu mới phát hiện mình đã không còn biết cười.
Cô nhìn đứa bé bé xíu ấy, nghĩ: Ta không yêu nó, ta hận nó.
Đã không chỉ một lần, trong đêm khuya cô đặt tay lên cổ mảnh khảnh của đứa trẻ muốn bóp chết nó, nhưng cũng không chỉ một lần cô dừng lại.
Tống Nam Tinh thì ôm Bành Hiểu, nói những lời hắn tự cho là dịu dàng:
“Hiểu Hiểu, anh sẽ mãi yêu em, em phải nghe lời, làm một người mẹ tốt.”
Nhưng những lời đó lọt vào tai Bành Hiểu lại lạnh lẽo như dao cứa.
Về sau việc làm ăn của Tống Nam Tinh không thuận lợi, thường xuyên uống rượu, uống xong là đánh chửi cô.
Lần đầu tiên Tống Nam Tinh đánh cô trước mặt Tống Thu, đứa trẻ nhỏ vừa biết đi đã lao đến chắn trước mặt cô.
Về sau, Tống Thu lớn dần, Tống Nam Tinh không chỉ đánh cô mà đánh cả Tống Thu.
Hai mẹ con thường bầm tím khắp người.
Lần đầu tiên Bành Hiểu báo cảnh sát, Tống Nam Tinh không biết dùng cách gì êm xuôi với cảnh sát, rồi cho cô xem một đoạn video. Trong video, một chiếc xe phóng thẳng về phía người cha tóc bạc lâu ngày cô không gặp.
Bành Hiểu sợ hãi hét to không kiểm soát, Tống Nam Tinh lại nói:
“Đừng sợ, chưa chết đâu. Nhưng nếu cô còn bướng bỉnh, lần sau không biết tôi sẽ cho cô xem gì.”
Mỗi khi bị đánh đến không chịu nổi, Bành Hiểu sẽ chạy ra ngoài, nhưng cô không dám cầu cứu nữa.
Tống Nam Tinh cũng chẳng sợ cô chạy, dù sao cô cũng sẽ quay về.
Hắn còn nói với người khác rằng Bành Hiểu là kẻ tiểu tam mặt dày, lại còn là một con điên thần kinh.
Nhìn Bành Hiểu không ai giúp, lại bị người ta đồn đãi xấu xa, dần héo tàn như một đóa hoa mục nát, hắn lại thấy rất thú vị.
Đủ rồi, nếu đây là sự trừng phạt dành cho cô, vậy cũng đủ rồi chứ?
Cô gái nọ mắng cô “đáng đời”.
Bành Hiểu nghĩ, nói không sai, cô quả thật đáng đời.
Bởi vì mình mù quáng, nên đáng đời.
Nhưng cô không hèn.
Vậy thì cùng xuống địa ngục đi, cô cười thầm, ít nhất con trai cô có thể sống tốt.
Hôm đó tâm trạng Tống Nam Tinh không tệ, còn dặn cô tối nấu mì làm bữa tối.
Thế là cô đặc biệt nấu một tô mì có độc cho Tống Nam Tinh.
Nhưng cô thật sự không ngờ hôm đó là sinh nhật 5 tuổi của Tống Thu.
Tại sao Tống Nam Tinh nhớ, mà cô lại quên?
Đứa bé Tống Thu sau khi chơi một mình mệt ngoài sân đã ăn hết bát mì.
Vì hôm nay ba đi ra ngoài có nói với nó rằng, mẹ sẽ nấu mì trường thọ mừng sinh nhật cho nó.
Cô nấu xong liền về phòng, khi nghe tiếng động thì đã không kịp.
Cô nhìn gương mặt đứa con đau đớn vặn vẹo, nghĩ:
Đau quá, tại sao chỉ nhìn thôi đã đau thế này?
Cô hoàn toàn phát điên.
Cô cầm dao chém vào Tống Nam Tinh vừa về, từng nhát từng nhát, vừa chém vừa hỏi:
Tại sao kẻ chết trước không phải là mày?
Trong tiếng van xin yếu ớt dần của Tống Nam Tinh, cô hỏi đi hỏi lại.
Từng giọt máu bắn lên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, tựa như những đóa hoa đỏ rực nở rộ.