Đứa Bé Trai Da Đỏ – Trà Đào Chanh Mác Chiato - Chương 8
22
Sau khi hoàn thành mọi việc, tôi đến tìm Trương Đan.
Cô ấy sống trong một căn nhà cấp bốn ở góc khu ổ chuột. Bố cô ấy không có nhà, khắp nơi bừa bộn, trông như vừa bị phá hoại. Trương Đan ngồi ở góc phòng, ôm một con thú nhồi bông bẩn thỉu.
Cô ấy mời tôi uống nước, tôi cố gắng uống một ngụm. Nước có vị lạ.
Phía sau cô ấy là những bức ảnh nhăn nhúm dán tường, xen lẫn quần áo rách rưới, trong đó có một chiếc nội y mới. Tôi nhận ra đó là món quà mà tôi từng tặng cô ấy.
Tôi vào phòng, kể cho cô ấy nghe quyết định của trường.
“Suất học bổng và bảo trợ đã có rồi. Chúc mừng cậu.” Tôi mỉm cười nói.
Cô ấy lặng lẽ nghe, rồi bật cười.
Cười rất lâu.
Sau đó, cô ấy vén tóc lên, hỏi: “Vậy, tôi nên cảm ơn cậu chứ?”
Khi tay cô ấy lướt qua tóc, mặt cô ấy lập tức dính máu, dòng máu tươi mới.
Tôi nhíu mày, nhìn kỹ mới nhận ra, trên mười đầu ngón tay cô ấy đều có những lỗ máu mới tinh.
“Cậu làm sao thế? Tay cậu bị gì vậy?”
Trương Đan bật cười khanh khách, rồi nói như trút bầu tâm sự: “Đứa bé không có gì để ăn, không có sữa, ngày nào cũng nói đói, đói lắm, còn bảo ở bên ngoài cũng chẳng ăn đủ.” Cô ấy nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ. “Tôi nghe nói sữa mẹ vốn là máu biến thành, vậy nên máu chắc cũng đủ no.”
Cô ấy giơ tay cho tôi xem. Khi cô ấy động đậy, một bức ảnh nhàu nát từ sau lưng rơi xuống.
Trong bức ảnh đen trắng là hình bố cô ấy, người đàn ông điếc câm.
Nhưng… sao lại như thế?
Tôi ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn Trương Đan.
“Chú ấy… xảy ra chuyện gì rồi?”
Ánh mắt cô ấy trắng dã, lạnh lẽo đến rùng mình, nhìn chằm chằm vào tôi: “Cậu không biết sao, Chu Tinh? Bố tôi… đã chết rồi.”
“Sao có thể?” Tôi lùi lại, nhưng phát hiện cánh cửa sau lưng đã bị đóng kín từ bao giờ.
“Có một đêm, có người đến nhà tôi. Họ nói tôi bất mãn, cố tình dụ dỗ Lý Lực làm hắn ta sợ hãi. Không tìm được ai, họ liền tìm đến tôi, nói trước đây ‘phần thưởng’ chưa đủ. Họ đến nhà phá hoại, và bố tôi không hiểu gì cả, cãi nhau với họ rồi ngã vào cánh cửa, chết luôn.”
Cô ấy mút ngón tay đầy máu, đôi mắt đẫm lệ: “Ông ấy chảy rất nhiều máu, khắp phòng toàn mùi tanh. Tôi nghĩ rằng trước khi chết, ông ấy không hiểu tại sao lại có người đến gây rối. Ông ấy cũng sẽ không bao giờ hiểu được, tại sao đứa con gái ngoan của mình lại gặp phải những điều bất hạnh này. Cậu có muốn nói cho ông ấy biết không, bạn thân nhất của tôi, Chu Tinh?”
Lời cô ấy vừa dứt, một mùi hôi thối quen thuộc bất chợt lan ra.
Không phải mùi hôi ẩm thấp trong nhà, mà là mùi thối rữa như của Huệ Huệ trước đây.
Nhưng lần này, mùi đó phát ra từ chính tôi.
Cảm giác lạnh lẽo lan từ bàn chân dần lên đến cơ thể. Tôi nhìn thấy một dấu chân nhỏ đen xuất hiện trên mu bàn chân mình.
Gót chân tôi không còn tự chủ, bắt đầu nhấc lên. Tôi cảm thấy ngực đau buốt, muốn nói nhưng không nói ra lời.
Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Trương Đan, dịu dàng và thân thiện, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
“Xin chào, mình là Trương Đan.”
Giờ đây, cô ấy nhìn tôi và nói:
“Xin chào, bây giờ thì đi chết đi.”