Đứa Bé Trai Da Đỏ – Trà Đào Chanh Mác Chiato - Chương 3
7
Tôi mang giày đến bồn rửa trong nhà vệ sinh.
Bác quản lý ký túc xá vừa bước ra, quần còn xắn cao, nhăn mặt hỏi:
“Ê này, có phải dẫm phân không đấy? Chỗ này không được giặt đồ bẩn đâu, thối chết!”
Rửa xong, tôi quay về ký túc xá, nhìn chằm chằm vào dấu chân đen trên tường một lúc, rồi ấn giày của cô ấy lên đó.
Khi nhấc giày ra, dấu chân biến mất.
Đến lớp học, tôi chưa kịp vào thì đã ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc.
Lớp tôi ở tầng một, tất cả cửa sổ đều mở toang.
Nhưng không một tiếng đọc bài vang lên.
Vừa bước vào, tôi thấy mọi người đều lấy tay che mũi, trông vô cùng khó chịu.
Huệ Huệ dựa vào ghế, uống cốc sữa đậu nành cướp từ ai đó, vừa uống vừa ợ.
Không ai dám đến gần cô ấy.
Đến giờ học, giáo viên chủ nhiệm vừa bước vào đã quay ra, cố nén cơn buồn nôn, lấy tay bịt mũi:
“Ai làm cái gì thế này?”
Không ai nói gì, nhưng ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía Huệ Huệ.
Cô ấy cau mày nhìn quanh:
“Nhìn gì? Đâu phải tao thối!”
Có người thì thầm:
“Chính mày.”
“Thối kinh lên được.”
Một nam sinh nhăn mặt:
“Còn thối hơn phân.”
Huệ Huệ tự ngửi cơ thể mình:
“Không có mùi mà?”
Cô ấy xấu hổ hóa giận, hét lên:
“Này! Mày, mày, cả mày nữa! Có phải muốn chết không, dám giở trò với tao!”
Thầy chủ nhiệm nén cơn buồn nôn, hỏi:
“Rốt cuộc là ai? Đùa ác gì thế?”
Mọi người tiếp tục len lén nhìn Huệ Huệ với ánh mắt chán ghét.
Mặt cô ấy đỏ bừng:
“Đã bảo không phải tao rồi!”
Nhưng không ai tin.
Sau khi làm cho thầy chủ nhiệm và hai cậu bạn thân của cô ấy nôn mửa, cuối cùng Huệ Huệ cũng hơi chột dạ.
Cô nhìn tôi, lắp bắp:
“Chắc là tại đôi giày của Chu Tĩnh, sáng nay tao đi giày của nó mà.”
Nói rồi, cô hoảng loạn tháo giày, ném về phía tôi.
Khi chân cô lộ ra, cả lớp bỗng náo động.
Mọi người đứng dậy đồng loạt.
“Chắc là cái áo khoác ngoài! Đây là áo đồng phục tao ‘nhặt’ được của Trương Đan.”
“Nhặt” gì chứ, chỉ là cô ấy thấy áo mình bẩn, ép người khác đổi thôi.
Cô ấy cởi luôn áo khoác, để lại chiếc áo phông bên trong.
Lần này, có người bắt đầu chạy ra khỏi lớp.
“Trước đây còn chê Trương Đan thối, giờ không phải thối gấp trăm lần à?”
“Đúng thế, thối đến mức này mà không tự ngửi thấy sao?”
Huệ Huệ giận dữ, nhưng chẳng ai dám đến gần cô ấy.
Cuối cùng, theo yêu cầu của thầy chủ nhiệm, cô phải về ký túc xá nghỉ.
8
Huệ Huệ vừa chửi vừa lẩm bẩm bước ra ngoài.
Thầy chủ nhiệm nhìn tôi:
“Chu Tĩnh, em đi xem cô ấy thế nào, đừng để cô ấy thấy khó chịu.”
Cả lớp nhìn tôi đầy thương cảm.
Do Huệ Huệ có chứng trầm cảm, nhà trường đã lựa chọn những học sinh vừa làm vừa học, tính tình tốt, để làm bạn đồng hành giúp đỡ cô ấy.
Những người trước đây đã từng làm bạn đồng hành, sau khi ở cùng cô ấy, hoặc là nghỉ học, hoặc là tính cách thay đổi hoàn toàn.
Tôi là người cuối cùng, cũng là người duy nhất cho đến nay còn giữ được sự bình thường.
Tôi nín thở, bước theo cô ấy ra ngoài.
Đến gần ao nhỏ, cô ấy quay lại, nhìn tôi:
“Này! Có thật là người tao có mùi không?”
Tôi nín thở, khẽ gật đầu.
Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi:
“Đồ rác rưởi, thế tại sao lúc ra khỏi ký túc xá mày không nói?”
Tôi đưa tay xoa gương mặt nóng rát:
“Mũi em bị viêm xoang, nên nghĩ chắc mùi cũng không nặng lắm. Có lẽ do chị ra mồ hôi.”
Huệ Huệ hừ một tiếng:
“Tao biết ngay từ tháng trước khi bảo mày cọ nhà vệ sinh mà mày không than thối. Chu Tĩnh, mày thật không trung thực!”
Cô ấy lại ngửi thử người mình, rồi suy nghĩ một lúc:
“Tao biết chúng nó đang định làm gì rồi. Chúng nó đang ghen tị với tao. Sắp đến lúc công bố danh sách được tuyển thẳng, bọn nó biết tao có cơ hội, nên mới giở trò này để đối phó với tao. Chắc chắn là vậy. Mấy đứa ngu xuẩn, phí công vô ích thôi.”
Trường tôi tuy ở vùng hẻo lánh, nhưng có mối quan hệ lịch sử với một trường đại học trọng điểm ở miền Đông, mỗi năm chỉ có hai suất tuyển thẳng hiếm hoi.
Nhưng… Huệ Huệ á?
Cô ta dựa vào đâu mà được tuyển thẳng?
Dựa vào mối quan hệ thân thiết với thầy chủ nhiệm? Hay dựa vào sự mập mờ với thầy giáo thể dục?
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của tôi, cô ấy cười đắc ý:
“Chờ mà xem, suất tuyển thẳng chắc chắn là của tao. Chúng nó không dám không cho đâu.”
Một tiếng “rắc” vang lên dưới chân.
Huệ Huệ đạp phải một đoạn xương, đoạn xương nhỏ, mỏng manh, giòn, giống như xương ngón tay của trẻ sơ sinh.
Trường tôi được xây trên nền một nghĩa địa cũ.
Nghe nói dương khí của học sinh đủ mạnh để trấn áp các hiện tượng âm khí kỳ quái.
Vì thế, thỉnh thoảng vẫn thấy những mảnh xương lạ.
Huệ Huệ chẳng thèm để tâm, đá mảnh xương văng ra xa.
Đi thêm vài bước, lại thêm một mẩu xương.
Rồi lại một mẩu nữa.
Đủ một đôi bàn chân.
Cô ấy nhổ một bãi nước bọt lên xương:
“Xui xẻo.”
Nước bọt vừa chạm vào, xương lập tức chuyển sang màu đỏ tươi, rồi nhanh chóng tối lại.
Huệ Huệ “hừm” một tiếng, cúi xuống:
“Nhìn cũng còn mới đấy.”
Cô ấy nhặt một mẩu lên, gọi đám mèo hoang trong trường lại, định cho chúng ăn.
Mấy con mèo hoang kêu “meo meo” khe khẽ, nghe như tiếng khóc ai oán.
Da tôi nổi hết cả gai ốc.
Một con mèo đen, đói đến bủn rủn, rón rén tiến lại gần.
Huệ Huệ bật cười khanh khách, đứng dậy đá nó văng ra xa.
“Đồ xấu xí, cũng đòi ăn đồ của tao à?”
Cô ấy vừa nói vừa nghêu ngao hát, bước đi tiếp.
9
Huệ Huệ hoàn toàn không để tâm đến việc cơ thể mình có mùi, vì cô ta không hề ngửi thấy gì cả.
Trở về ký túc xá, việc đầu tiên cô làm là kêu lạnh và đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài trời nắng gay gắt, nhưng bên trong phòng lạnh như băng.
Tôi nhìn thấy trên tường ký túc một dấu chân mờ mờ ảo ảo.
Huệ Huệ vừa trang điểm lại vừa gọi điện cho vài “anh trai kết nghĩa” để đến cổng trường đợi cô.
Mục đích của cô rất rõ ràng: hôm nay, mấy đứa dám cười nhạo cô sẽ phải khóc không ra nước mắt.
Nghe nói vài “anh trai” của cô khá có máu mặt, thậm chí có người từng giết người, không ai dám động vào.
Có lẽ do bị ám ảnh vì mùi cơ thể, cô xịt rất nhiều nước hoa.
Mùi hương nồng nặc đến mức tôi cảm thấy sắp ngạt thở.
May mà sau khi chuẩn bị xong, cô ra ngoài luôn.
Tôi nghĩ cô sẽ giống như mọi khi, ra ngoài đến tận tối khuya mới về.
Nhưng không ngờ, đến giờ tan học, cô đã quay lại.
Cánh cửa bị cô đá mạnh mở toang: “Bốp!”
Cô đứng giữa phòng, lớn tiếng gọi tên tôi:
“Chu Tĩnh! Đồ lợn! Về đây ngay!”
Tôi vừa từ nhà vệ sinh về, thấy cô ngồi đó, sắc mặt khó coi, thở dốc từng hơi lớn.
Tôi đứng ở cửa.
Cô gọi tôi:
“Vào đây! Đóng cửa lại!”
Vừa nói, cô vừa bắt đầu đeo chiếc nhẫn quen thuộc lên tay.
“Huệ Huệ… chị… chị sao vậy?”
Cô trừng mắt nhìn tôi:
“Có phải mày đã làm gì tao không? Tại sao ai cũng nói tao hôi? Có phải là do ba cái bánh bao sáng nay không?”
Hóa ra, cô đã ăn diện rất đẹp để ra cổng trường gặp các “anh trai kết nghĩa”, nhưng chưa kịp lại gần, đã bị họ mắng nhiếc và đuổi đi.
Cô vốn không tin, cho đến khi một người trong số họ đá cô một cú đầy ghê tởm, cô mới thật sự nhận ra.
Và điều đó khiến cô hoảng loạn.
Huệ Huệ sống được trong trường và ngoài trường phần lớn nhờ vào nhan sắc của cô.
Nhưng bây giờ, nó không còn hiệu nghiệm nữa.
Và cô trút toàn bộ cơn giận lên tôi.
Đã gần 10 giờ tối.
Tôi từ dưới đất bò dậy, thấy cô tóc tai rối bời, thở hổn hển, mệt mỏi leo lên giường.
Cô ngồi đó, ôm cánh tay và chân mình, ngửi đi ngửi lại.
Thỉnh thoảng lại lườm tôi một cách đầy hằn học.
Tôi cúi đầu, đôi tay run rẩy đau nhức, nhẹ nhàng chỉnh lại từng đôi giày của cô, xếp ngay ngắn với mũi giày hướng về phía giường.
“Giày hướng về giường, ma quỷ lên giường.”