Đoạn cốt - Chương 2
4
Tu vi của Hạc Tri Châu dần dần thăng tiến, lôi kiếp bao quanh bí cảnh cũng dần giảm thế, A nương vẫn say ngủ, gắng sức không để lộ chút khí tức nào.
Lôi kiếp mang theo nộ ý của Thiên Đạo, uy thế to lớn, xung quanh đâu đâu cũng là tro tàn.
Ta liền ngày qua ngày ở vòng ngoài mài dũa kiếm ý, dẫn luồng sét màu tím từ mũi kiếm nhập vào cơ thể, toàn thân linh mạch đau nhức kịch liệt.
Thiên lôi tàn phá linh mạch như vũ bão, nhưng trong tiên cốt lại bùng lên sinh cơ bất tận.
Tử khí và sinh cơ quấn quýt, xâu xé lẫn nhau, cuối cùng lại quy phục, vận hành hai đại chu thiên. Tia thiên lôi ấy, từ giờ thuộc về ta.
Lần mở mắt đã là nửa tháng sau, mấy ngày không gặp, Hạc Tri Châu lại càng thêm hận ta.
“Ngươi đã Trúc Cơ, vốn không cần ăn nữa.”
Hắn mặt mày âm trầm, không thèm để ý đến ta.
“Trước kia ngươi đã luyện hóa linh khí xong rồi phải chăng, vậy…” Hắn lại hất tay ta ra.
…
Ta vốn tưởng mình kiên nhẫn, nhưng thấy hắn kiên quyết không phối hợp, lửa giận ngùn ngụt trong lòng.
“Ta vốn không muốn đối xử với ngươi thế này…” Một tay ta banh miệng hắn, tay kia rót ‘Xuân Nhật Túy’ vào.
Hắn giãy giụa bị trấn áp, đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ.
Dược tính rất nhanh phát huy, dù hắn gắng nhịn thế nào vẫn không che nổi tiếng thở dốc. Ta chẳng vội, xoay người ngồi vững trên ghế.
Hắn tựa vào góc tường cố áp chế, môi đã cắn đến tứa máu, gương mặt vốn lãnh đạm nay ửng đỏ lan tràn.
Tiếng thở hổn hển từng đợt, yết hầu trượt lên xuống, ánh mắt khát khao thoảng nhìn sang rồi lại ghét bỏ quay đi.
“Long Doanh, ngươi thật đê tiện.”
Ta nhướng mày, chẳng đáp.
Hắn cũng cứng cỏi đấy, gắng gượng được hai khắc, cuối cùng lảo đảo bò qua, bấu lấy vạt áo ta, lấy mặt cọ nhẹ vào đầu gối ta.
“Cầu xin ngươi…”
Lúc này ta mới hiểu vì sao có người thích nhìn đóa hoa cao ngạo sa xuống bụi trần.
Cảm giác khống chế này thật khiến người ta say mê.
Khi thuận theo dục vọng, trông Hạc Tri Châu ưa nhìn hơn nhiều, lớp vỏ tự kiềm chế khi xưa bị vứt bỏ, giẫm nát dưới bùn.
Bóng dáng lay động không ngừng dưới màn trướng, nào giống tu sĩ tiên gia, mà tựa như dã thú chốn rừng sâu, tràn trề sinh lực.
Trăng lặn ngày lên, lại thêm một đêm trôi qua.
Hắn thất thần ngó lên đỉnh phòng, đến khi ta rời khỏi người hắn mới chớp mắt lấy lại thần trí.
“Tu luyện cho tốt, ta đợi ngươi khôi phục Hóa Thần.”
Rời cấm địa, như thường lệ ta đến suối trong sau núi tắm gội, ngâm mình trong dòng suối ấm, nửa thân dưới hóa thành long thân.
Vảy rồng lan đến ngang eo là cực hạn rồi. Ta không thể hoàn toàn hóa rồng, dù có tiên cốt thay thế, vẫn chẳng bù đắp nổi khiếm khuyết.
Cặp sừng rồng trên đầu cũng bé đến đáng thương, tiên cốt… vẫn không thể khiến ta trọn vẹn.
Nghĩ ngợi cũng vô ích, ta ngồi thiền luyện hóa dương khí thu được.
Từ đó về sau, hắn ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ có đôi mắt đen sâu chứa đầy thù hận.
Hắn vốn nên hận ta, mong rằng nỗi hận có thể khiến hắn tiến cấp nhanh hơn.
Dạo gần đây hắn quả thực chuyên tâm, sau khi ngồi thiền hấp thu linh khí xong, liền không kể ngày đêm luyện kiếm, tảng đá lớn trong cấm địa đầy vết kiếm chằng chịt, thoáng nhìn đã cảm nhận kiếm ý lạnh lùng ập đến.
Ta chưa từng nghi ngờ tài hoa kinh người của hắn, dạng người như hắn, dù kẻ địch cao hơn một cảnh giới cũng phải e sợ.
Nên phải nghĩ sẵn đường lui thôi.
5
Bất giác hắn đã đến Nguyên Anh hậu kỳ, còn ta thì đột phá đến kỳ Độ Kiếp.
Ta hao tốn ba năm trên người hắn, thêm bao loại thiên linh địa bảo, cuối cùng cũng nhanh chóng thúc hắn thành thục.
Mà lôi kiếp quanh A nương chỉ còn một phần mười, ta đã nôn nóng lắm rồi.
“Mau lên…”
Hạc Tri Châu nghiến răng, tăng tốc hơn, quai hàm căng cứng, đôi mày hơi nhíu, như thật sự tới giới hạn.
Khung cảnh trước mắt ta rung lắc không ngừng: “Ta bảo ngươi… mau kết thúc!”
Hắn nện mạnh tới, giọng trầm thấp vấn vít: “Việc này không thể gấp được.”
Cuối cùng trước mắt lóe lên bạch quang, thần kinh ta căng chặt, chợt nghe tiếng xé gió.
Ta theo trực giác chộp lấy, đến khi thấy rõ, thì ra hắn chẳng biết lén giấu đâu được một con dao găm, định đoạt mạng ta.
Long châu chấn động mạnh, đẩy hắn ra xa, ta tiện tay khoác áo ngoài.
“Hạc Tri Châu, ngươi đúng là không biết ngoan.”
Hắn lau máu nơi khóe miệng, chăm chú nhìn con dao găm, không nói gì, vẻ mặt cũng chẳng hề thất vọng, như sớm liệu trước kết quả này.
“Thôi được, cũng chán rồi, thả ngươi đi thì sao?”
Hắn ngước nhìn, môi mấp máy mấy lần mới nói thành tiếng, chẳng hiểu tại sao vẻ mặt không có nửa phần vui mừng: “Ngươi muốn thả ta?”
Ta chỉnh trang y phục, cúi người đặt tay lên đỉnh đầu hắn: “Chút linh lực cuối cùng, truyền linh cho ngươi cũng được…”
Nói rồi ta trút cuồn cuộn linh lực vào, hắn nhắm mắt nhận lấy, đến khi tu vi hắn trồi lên Hóa Thần kỳ, ta lập tức dừng tay.
Sau đó… ta mạnh tay đánh ngất hắn.
Thả hổ về rừng, đương nhiên không thể để lại hậu họa, ta cho hắn uống Vong Tình, lại cải biến ký ức.
Hắn sẽ không nhớ chuyện dây dưa với ta, cũng không nhớ chuyện thay tiên cốt.
Lại thêm pháp khí ngăn kẻ khác dò xét, thế này sẽ không ai biết hắn đã mất tiên cốt và nguyên dương.
Ta đưa hắn rời Long Vực: “Sư huynh, ta muốn ở lại Long Vực, không cùng ngươi về Côn Luân.”
Hắn sững sờ, rồi mỉm cười ấm áp như xưa: “Sư muội đã quyết, ta sẽ báo lại với sư phụ.”
Nhìn bóng lưng hắn dần xa, ta mới hơi thả lỏng.
Không chỉ chuyện ở Long Vực, về ta, hắn cũng sẽ dần quên. Có lẽ hắn sẽ mơ hồ nhớ đã từng có một sư muội dị tộc, nhưng dung mạo thanh âm nửa điểm chẳng gợi lại nổi.
Hắn đi theo quỹ đạo thiên mệnh, A nương cuối cùng cũng ra ngoài được.
Vết thương chỗ A nương trúng thiên lôi vẫn còn, thịt cháy đen lộ ra xương trắng, bà mang thương tích ấy suốt ba năm.
Ngự y trong tộc chữa trị mấy ngày, cuối cùng bà tỉnh lại.
“A nương…”
Thấy ta đã vào kỳ Độ Kiếp, bà vô cùng hài lòng: “Doanh Doanh, gần đây con chịu khó tu hành lắm.”
Chịu khó chứ, làm đến mức muốn ói ra rồi.
Vả lại, một nửa thiên lôi trong lôi kiếp đã được ta dẫn vào đan điền, dẫu là đại năng ẩn thế cũng không dám trực diện với kiếm ý của ta.
Từ đó về sau, thám tử ở Côn Luân sẽ đem tin về hắn, nào là hắn được bảo vật gì, xông vào bí cảnh nào, cứu mỹ nhân nào…
Chỉ cần hắn chẳng thể nhớ nổi ta, ta mới an toàn.
A nương không hiểu sự đề phòng của ta với hắn.
Ta từng sánh vai hắn trăm năm, hắn thật sự là Thiên Mệnh Chi Tử.
Phàm hắn cần gì cũng sẽ có, phàm kẻ hại hắn đều tan xương nát hồn.
Thiên Đạo thiên vị hắn xưa nay chưa từng che giấu.
Từ lúc A nương ra tay với hắn, hai bên đã định sẵn thế đối lập.
6
Mấy trăm năm bình yên vô sự, sinh nhật ngàn năm của sư phụ sắp đến, ta dù ở tại Long Vực cũng phải đi chúc mừng.
Tiện thể xem thử ký ức của Hạc Tri Châu có sơ hở gì không.
Sư phụ đối với ta thực ra không quá thân mật, nhưng đã là đệ tử thân truyền thì những gì đáng có cũng chẳng hà khắc.
Ta dâng lên đại lễ, người cười hớn hở nhận lấy, sau đó ngồi tại yến tiệc lắng nghe tiếng tơ trúc mờ ảo.
Hạc Tri Châu cũng đến chúc thọ, vẫn là dáng vẻ quân tử như ngọc, ôn hòa nhã nhặn.
Dấu ấn nơi thần hồn hắn vẫn vững chắc, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn sang ta cũng không có phản ứng khác thường.
Thấy hắn bình thường như thế ta liền yên tâm, đợi mọi người đều đã say, ta lặng lẽ rời tiệc.
Giữa lưng chừng núi Linh Vân Phong có một tiểu đình, trước kia ta thường ngồi đọc sách ở đây.
Chợt thấy hoài niệm.
Tàng thư các của Côn Luân rất phong phú, lại có thể dựa vào lệnh bài đệ tử thân truyền mà tùy ý mượn xem, ta chính ở đó học được những thủ đoạn này.
Vừa đưa tay vuốt lan can định ngồi xuống, sau lưng chợt có giọng nghi hoặc: “Vị sư muội này… chúng ta từng gặp qua chưa?”
Là Hạc Tri Châu, không biết từ lúc nào hắn đã theo tới.
Sợ rằng ở chung sẽ gợi ra ký ức, ta mỉm cười gật đầu: “Chưa từng gặp.”
Rồi tung người rời đi.
Tiệc cũng dự rồi, người cũng xem rồi, ta không lưu lại lâu.
Về Long Vực, lại qua thêm bao năm tháng, A nương có lẽ buồn chán, bảo ta chọn một lang quân thành thân, sinh một quả trứng để bà chơi.
Bà đem trách nhiệm của Long Quân ra nói, ta đành không cãi.
Đúng vậy, người kế vị rất quan trọng.
Chư vị lang quân tuấn tú ưu tú của tộc Thủy đến đông như hội, khiến ta hoa cả mắt.
Lưu Quang ánh nhìn sáng rực, dường như rất tin tưởng ta sẽ chọn hắn.
Ta vừa hơi rời mắt, hắn liền muốn khóc.
“A chẳng phải nó là bạn chơi thuở nhỏ của con sao? Sao không chọn?” A nương ghé tai nói nhỏ.
Ta khó mà nói rõ: “Con xem nó như muội muội, ai ngờ nó trưởng thành lại tu thành một nam giao nhân…”
A nương cười tùy ý, cuối cùng vung tay chọn cho ta một hậu hai phi, Lưu Quang ở vị trí phi.
Bà thật sự quá rảnh rỗi.
Ngày đại hôn, ta vừa mặc xong hỉ phục thì có người báo: Kiếm Tôn Côn Luân đánh tới.
Kiếm Tôn ư? Ta suy nghĩ một lúc mới nhận ra là Hạc Tri Châu.
Hắn mất tiên cốt cũng chẳng ảnh hưởng đà tăng tiến tu vi, vừa bước vào Độ Kiếp kỳ đã xưng tôn ở Côn Luân.
Vậy… là hắn đã nhớ ra rồi?
Ta mặc hỉ phục nhấc kiếm đi ra, thực ra sớm có dự cảm, sớm muộn gì cũng phải đấu với hắn.
Không hiểu sao tim lại đập nhanh, huyết mạch sôi trào.
Hắn vận bạch y, mang trường kiếm đứng trên mặt biển, rõ ràng trang phục chính đạo đệ tử, mà ánh mắt lại cuồng si, cố chấp đến mức bệnh hoạn.
“A Doanh…”
Ta cầm chặt kiếm, trong lòng hơi nôn nóng muốn thử, lần đầu tiên thấy hắn rút kiếm, ta muốn thử xem mình có chặn nổi không.
Mỗi lần đứng sau lưng hắn, thấy hắn vung kiếm là yêu thú, tặc nhân liền tan xương dưới kiếm quang.
Kiếm ý ấy còn sáng hơn ánh trăng, ta đã vô số lần tưởng tượng khả năng giao đấu với hắn.
“Đã nhớ ra rồi?”
“Ngươi bỏ rơi ta, muốn cưới kẻ khác?”
Ta hơi nghi hoặc, lúc này hắn đang nói gì?
Ta rút kiếm khỏi vỏ, chỉ về phía hắn: “Nếu muốn đòi lại tiên cốt, rút kiếm ra đi.”
Vẻ mơ màng trong mắt hắn chợt kiên định: “Nếu thua thì theo ta đi.”
“Vậy thử xem.”
Trong khoảnh khắc, hai lưỡi kiếm va chạm tóe lửa, thế lực không ngừng bành trướng, chẻ biển thành khe rãnh.
Cuộc chiến Độ Kiếp kỳ làm Long Vực chấn động, ta lập tức dẫn hắn rời xa, may thay trong mắt hắn chỉ có ta, dễ dàng dụ hắn đến một hòn đảo hoang.
Trên đường giao thủ trăm chiêu, kiếm chiêu của hắn ta đã quen thuộc, nhưng thủ đoạn của ta hắn không biết chút nào.
Khi đáp xuống đất, tia sét tím kết thành kiếm trận bắn ra, hắn liệu trước được mà phá giải.
Đánh qua đánh lại, ta cảm thấy khó chịu.
Một số tiểu tiết bắt đầu quấy nhiễu tâm thần, cơn gió thoảng mang theo cát sỏi, cọng cỏ trên mặt đất cứ vướng chân.
Ta định tốc chiến tốc thắng.
Thần thức hóa kim châm đâm vào hắn, nhân lúc hắn chậm lại tức khắc lao kiếm tới.
Nhưng chân ta kẹt trong khe đá rút không ra, đến khi ta chấn vỡ được đá, hắn cũng thoát khỏi công kích thần thức.
Đây chính là Thiên Mệnh Chi Tử, dù thực lực ngang nhau, ta biết rõ mọi chiêu thức của hắn, hắn chẳng biết gì về ta, vậy mà ta vẫn không thắng nổi.
Đổi xương thì sao chứ, trời vẫn giúp hắn.
Gió nâng kiếm ý của hắn, ánh sáng mặt trời chói lòa, dưới chân không biết từ khi nào phủ đầy lá rụng.
Khí vận… Ha ha ha, chẳng qua là Thiên Đạo thiên vị một cách trắng trợn.
Thân hình ta khựng lại, dưới lớp lá rụng có dây leo trói chặt chân trái.
Ngẩng đầu lên, mũi kiếm của hắn đã kề sát. Khuôn mặt bối rối của hắn phóng đại trước mắt, mũi kiếm bị nâng cao thêm một tấc.
Chớp mắt sau, thân thể ta bị lưỡi kiếm xuyên qua.
“A Doanh… sao nàng không tránh?”
Chân bị trói chặt, tránh thế nào?!
Máu tươi phun ra, thần sắc hắn hoảng loạn, lại thêm chút đau xót.
Hả? Hắn… vẫn còn quan tâm đến ta sao?
Chợt thấy nực cười, Thiên Đạo muốn hắn giết ta, hắn lại yêu ta?
Đã trải qua ngần ấy chuyện, nhìn rõ con người ta mà… vẫn yêu ư?
“Ha… Lệch Đan Điền một tấc rồi kìa?” Ta nắm lấy cổ tay hắn, từ từ áp sát, thanh kiếm cắm sâu thêm, máu lại phun ra.
“Không nỡ để ta chết?”
Đồng tử hắn co rút, ấn vai ta không cho ta cử động: “Đừng nói bừa, ngươi thua rồi.”
Ta chợt cười: “Ngươi không nghĩ… ta chỉ có Vong Tình làm hậu chiêu sao?
“Hạc Tri Châu, quỳ xuống.”
Chẳng có dấu hiệu gì, hai đầu gối hắn liền khuỵu xuống, nhưng ngẩng mắt lên lại vẫn lo lắng nhìn vết thương của ta. Cảnh bị sỉ nhục thế này, sao hắn không phản kháng?
Ta giơ tay rút thanh bản mệnh kiếm của hắn ra, sinh cơ trong tiên cốt nhanh chóng chữa lành vết thương: “Trên thần hồn ngươi có khắc tên ta.
“Ngươi không nên đuổi theo.”
Lưỡi kiếm lập tức kề lên cổ hắn, thanh kiếm bản mệnh ong ong không ngừng, từ chối phối hợp, nhưng dưới áp lực linh lực khổng lồ, mũi kiếm càng lúc càng sát.
“Chống cự thử xem nào…”
Thấy hắn nhắm mắt như chấp nhận số phận, thật vô vị, ta liền ném kiếm đi, nó mừng rỡ vội vã bay xa.
“Này…” Ta dùng ngón tay nâng cằm hắn, “Chống cự cho ta xem.”
Hắn hơi ngẩn ra, cho đến khi ta hôn xuống, trời đất làm màn, dưới ánh mắt Thiên Đạo, ta ép hắn xuống đất, chậm rãi cởi từng lớp y phục.
(Chính văn kết thúc, sau đó hai người họ liền “ư a” bên nhau…)