13
Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Không phải không rõ họ đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ là nghi hoặc.
Bởi vì điều này hoàn toàn không nên.
Tôi sờ túi thuốc độc giấu trong khe quần áo, nó vẫn còn.
Trên đường trở về, lúc mua tương ớt trong siêu thị, tôi mua một gói thuốc chuột.
Kế hoạch của tôi là sau khi chuốc say họ rồi lại rót vào trong rượu, đây là kế hoạch từ sau khi nói chuyện điện thoại với ông ngoại tôi phải cứu mẹ tôi ra.
Nếu cảnh sát bắt được họ chỉ nhốt vài năm liền thả.
Tôi đây liền để cho họ vĩnh viễn cũng không làm ra chuyện phát rồ như vậy, tôi muốn để cho tất cả họ đều chết!
Nhưng độc dược của tôi còn chưa kịp hạ xuống, sao họ lại trúng độc chứ?
Tôi kinh hoảng ôm lấy Tống Ngôn, muốn ngã xuống.
Miệng anh ta đầy máu, anh ta giãy dụa cố gắng cười cười với tôi:
"Tiểu Tây, loại chuyện này, không nên là con gái làm."
Nghe được lời của anh ta, hai chân của tôi như nhũn ra.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến lúc tôi mua đồ ở siêu thị, Tống Ngôn vốn đang đứng ở bên ngoài chờ tôi.
Chắc hẳn là lúc đó anh ta phát hiện tôi mua thuốc chuột, cho nên sau đó lại lấy cớ mua kẹo cao su để mua thuốc chuột.
"Là anh?"
"Tống Ngôn! Là anh hạ độc?"
Nghe được lời Tống Ngôn nói, tim tôi như bị dao cắt.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ngay từ đầu anh ta đã ngăn tôi không cho tôi uống rượu.
Thì ra anh ta đã sớm hạ độc dược trong rượu.
Tôi ôm chặt anh ta, nước mắt làm mờ mắt tôi, tôi dường như không nhìn thấy vẻ mặt của Tống Ngôn.
"Tiểu Tây, lần này họ không cần bị giam mấy năm đã thả ra. Ngươi cũng không cần sợ hãi họ đi ra trả thù."
Tống Ngôn cố gắng đưa tay sờ mặt tôi, nhưng sức lực của anh không đủ, lúc tay anh lại muốn rơi xuống, tôi nắm lấy tay anh đặt lên mặt tôi.
"Tống Ngôn, sao anh lại ngốc như vậy? Anh không thể chết, anh đừng chết."
Giọng nói của tôi nghẹn ngào, tôi không muốn báo thù nữa, tôi chỉ cần Tống Ngôn.
Sờ vào mặt tôi, Tống Ngôn lại như cười.
"Thật xin lỗi Tiểu Tây, tôi không thể bảo vệ em, về sau, em nhất định phải sống thật tốt. Tự chăm sóc tốt cho mình."
Giọng nói của Tống Ngôn càng ngày càng nhỏ, dường như anh ta cách tôi càng ngày càng xa.
Tôi đem đầu đè lên trên đầu anh ta, tôi không hiểu, anh ta cái gì cũng phải chết.
"Tống Ngôn anh không thể chết, anh biết rõ có độc vì sao còn muốn uống..."
Máu ở khóe miệng Tống Ngôn dính vào mặt tôi, anh ta há miệng cười tự giễu.
"Tôi cũng đáng chết, tôi cũng là kẻ buôn người mà."
"Không, anh không phải, anh không phải Tống Ngôn."
Tôi không cho phép anh ta nói như vậy.
"Nhưng mà, tôi hối hận rồi. Tiểu Tây, em nói, hắn nói là sự thật sao? Tôi cũng là bị lừa gạt tới sao?"
Giọng Tống Ngôn nhỏ hơn.
"Nếu có thể, có thể giúp tôi tìm cha mẹ ruột của tôi không, tôi muốn về nhà..."
"Tống Ngôn, Tống Ngôn!"
Tôi lớn tiếng gọi tên anh, nhưng Tống Ngôn, anh ta không trả lời tôi nữa.
Hắn đi rồi, bỏ lại tôi một mình trên thế giới này, đi rồi.
Tôi ôm chặt lấy anh ta, không ngừng gọi tên anh ta.
Trong hoảng hốt, tôi nhìn thấy người phụ nữ nhốt chúng tôi vừa mới rẽ vào không biết đã chạy ra như thế nào.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, vẫn luôn lay động tôi, nàng giống như đang nói:
"Em không sao chứ? Tôi là cảnh sát!"
14
Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện cả thế giới đều là màu trắng.
Đám mây màu trắng, gian phòng màu trắng, chăn đơn màu trắng.
Bên giường tôi có một đôi lão nhân tóc hoa râm, nhìn thấy tôi tỉnh lại, họ nắm chặt lấy tay tôi.
"Tiểu Tây, em tỉnh rồi."
Thấy tôi nghi hoặc nhìn họ, họ kích động nói:
"Chúng tôi là ông ngoại bà ngoại a."
Nói xong, họ đã lệ rơi đầy mặt.
Họ, chính là ông ngoại bà ngoại vẫn luôn chờ mẹ trở về.
"Kết thúc rồi, đều kết thúc rồi. Con à, đừng sợ, kết thúc luôn đi." Bà ngoại đau lòng dùng đôi tay thô ráp của mình lau nước mắt không biết từ lúc nào chảy xuống.
"Kết thúc rồi sao?"
Tôi không tin tưởng mà nhìn hai lão nhân trước mắt.
Cuối cùng tôi đã rời khỏi địa ngục nhân gian kia rồi sao?
"Mẹ tôi đâu?" Tôi chợt nhớ ra, ngẩng đầu nhìn họ.
Tôi gặp mẹ ở một phòng bệnh khác.
Bởi vì mẹ bị ngược đãi thân thể và tinh thần trong thời gian dài nên cần phải trị liệu.
Lúc này đang đánh thuốc ngủ.
Tôi chưa từng thấy mẹ tôi ngủ yên giấc đến thế, rửa sạch mặt mũi, mẹ đẹp y như hồi còn trẻ trong giấc mơ của tôi vậy.
Cách cửa sổ thủy tinh, tôi đưa tay sờ sờ mẹ:
"Mẹ, đừng sợ, mẹ rốt cuộc có thể về nhà rồi."
Sau đó tôi mới biết, thật ra cảnh sát đã sớm truy tra ông chủ rồi.
Nữ nhân Tống Ngôn lừa gạt tới kia, chính là cảnh sát an bài nằm vùng.
Họ vốn định dùng thời cơ thích hợp để bắt gọn tập đoàn nhân bản do ông chủ cầm đầu.
Chỉ là họ đến cùng vẫn là muộn một bước, không nghĩ tới Tống Ngôn vượt lên trước một bước đã đem họ đuổi đi Địa Ngục, cũng không thể tai họa nhân gian.
Những kẻ buôn người khác cũng theo đó bị đưa ra công lý.
Bởi vì lúc tham dự lừa bán bị Tống Ngôn cố ý đẩy ra, tôi cũng không có ý định tham dự.
Sau khi dặn dò cảnh sát những chuyện khác, nói cho họ biết tin tức Tống Ngôn cũng bị lừa bán.
Nửa tháng sau, cảnh sát tra được cha mẹ ruột của Tống Ngôn.
Khi nhận được cảnh sát nói với tôi là cha mẹ ruột của Tống Ngôn muốn gọi điện thoại tới, tôi đang ở bệnh viện đút cháo cho mẹ tôi.
Biết họ muốn tới tìm tôi tìm hiểu một chút tin tức của Tống Ngôn, mũi tôi bỗng nhiên chua xót, cũng không nhịn được nữa khóc lên.
"Tống Ngôn, ba mẹ chúng ta tới, tôi mang anh về nhà."