Cưng Chiều 365 Ngày - Chương 5: Bỏ ba trăm triệu mua đêm nay
“Ha, cô cho rằng tôi vẫn là tôi của trước kia sao? Cô nghĩ giữa chúng ta vẫn còn thứ tình yêu buồn cười đó hả?” Người con gái mà anh yêu thương nhất khiến anh thương tích đầy mình năm ấy.
“Không phải, không có.” Đồng Ân Tích không muốn giải thích thêm, không hiểu vì sao cô cũng không biết nên nói như thế nào. Dù sao giữa hai người cũng không có tình yêu, như tối hôm qua, nếu nói theo cách khác, cô đã có được anh, cho dù không phải là lòng anh…
Ánh mắt Lôi Mục Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Đồng Ân Tích đang ngồi ôm gối ở trên giường, anh mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một viên thuốc và nước đưa tới trước mặt cô.
“Uống đi, tôi không để cho người phụ nữ mình không yêu mang thai con của mình.” Ánh mắt lạnh lùng ác liệt và giọng nói lạnh như băng không có chút cảm tình.
Đồng Ân Tích, mày khờ thật, ba năm qua chưa bao giờ mày quên được anh ấy, nhưng anh ấy lại quên mày từ lâu. Anh ôm cô vào lòng thêm lần nữa, chỉ là để trả thù sự lạnh lùng vô tình của năm đó mà thôi.
Cô lại còn ngây thơ muốn mang thai con anh.
Đồng Ân Tích, mày xem nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết quá rồi sao? Những tình tiết hư cấu kia sẽ không xảy ra với mày đâu.
Đồng Ân Tích nhìn viên thuốc trong tay anh hồi lâu, cô cố gắng tỏ vẻ tươi cười, anh từng nói cô là yêu tinh nhỏ không dễ dàng chịu thua người khác.
“Tôi biết rồi.” Đồng Ân Tích mở chai nước suối, nuốt viên thuốc xuống.
Vẻ mặt lạnh lùng của Lôi Mục Tiêu không hề thay đổi một chút nào: “Chắc bây giờ cô đã hiểu rõ thân phận của mình rồi.”
“Giờ tôi có thân phận gì? Tình nhân?” Đồng Ân Tích nhẹ nhàng hỏi lại, trong lòng đầy thương tổn nhưng cô buộc đôi mắt mình không được có chút tình cảm nhìn về phía anh.
“Là công cụ ấm giường.” Năm chữ này như một cây kiếm sắc đâm thẳng vào tim cô.
Chỉ trong nháy mắt, giọng điệu bình thản không chút cảm xúc đó khiến lòng cô lạnh buốt đến đáy vực.
Thì ra là vây, Đồng Ân Tích rũ đôi mắt ảm đạm chán chường.
Chẳng qua cô chỉ là món đồ chơi với giá ba trăm triệu mà thôi.
“Đừng mong tôi sẽ chạm vào cô lần nữa.” Lôi Mục Tiêu nắm chặt nắm đấm nổi đầy gân xanh. Hôm qua là anh mất khống chế, một người luôn luôn tự chủ như anh trước mặt yêu tinh này lại không thể kiểm soát được chính mình, cho nên tối hôm qua anh mới muốn cô hết lần này đến lần khác.
“Vậy thì tốt.” Vào giờ phút này đây, Đồng Ân Tích không cho phép mình trở nên mềm yếu. Sau lớp ngụy trang kiên cường là trái tim đã tan nát cả rồi.
Đôi mắt sắc của Lôi Mục Tiêu nhìn Đồng Ân Tích lúc này, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại đầy mờ mịt.
Anh rời khỏi phòng ngủ chính.
“Rầm!” Tiếng đóng cửa phòng rất mạnh! Khuôn mặt nhỏ của Đồng Ân Tích xụp xuống trong nháy mắt.
Nhớ lại ánh mắt lạnh như băng của anh, không một chút lưu tình, thậm chí anh đối xử với cô bằng một thân phận đê tiện. Lòng cô đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời, ba năm trước, anh cũng thấy đau đến vậy sao?
Đồng Ân Tích nhắm mắt lại, nước mắt rưng rưng giờ phút này đã rơi đầy trên mặt…
“Lôi Mục Tiêu, sao anh lại xuất hiện trong thế giới của tôi, trong cuộc sống của tôi?” Chiếc áo sơ mi mà Đồng Ân Tích đang mặc có lưu lại mùi hương của anh, cô co ro tựa lưng trên giường, nước mắt tràn mi, từng giọt từ từ lăn trên gò má.
Đồng Ân Tích, là mày nợ anh ấy, mày phải trả.
“Ôi… đói quá…” Đồng Ân Tích không biết mình đã khóc bao lâu, ngủ một giấc vừa tỉnh là lại thấy đau lòng, hoàn toàn không giống như cô của ngày thường.
“Đồng Ân Tích, tỉnh lại đi, đừng để mình bị đói.” Giờ cô cũng đoán được bên ngoài kia đang mắng chửi cô đến mức nào. Hôm qua vốn là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của cô và Hoàng Phủ Giác, bao nhiêu tòa soạn tranh nhau đưa bài, nhưng ai ngờ Lôi Mục Tiêu từ trên trời rơi xuống, ném tấm chi phiếu ba trăm triệu để đưa cô đi.
Hôm nay nhất định báo chí sẽ mắng rất khó nghe. Nhưng mà cô cũng không quan tâm, so với sự lạnh nhạt và những lời chửi rủa của Lôi Mục Tiêu thì chẳng đáng là gì.
Đồng Ân Tích mặc chiếc áo sơ mi dài đến ngang đùi, rời khỏi phòng ngủ chính…
Bên ngoài cơm nước đã dọn sẵn.
“Này?” Đồng Ân Tích nhìn quanh, cuối cùng cũng phát hiện một bóng người bận bịu trong phòng bếp. Cô đi về phía phòng bếp, giữa hai chân không được thoải mái lắm, nhưng cô vẫn cố gắng đi về phương hướng đó.
“Ai vậy?” Đồng Ân Tích nhìn vào trong xem thử, là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang tất bật bên trong.
“Cô tỉnh rồi à?” Thím Trương hiền lành cười với Đồng Ân Tích.
“Thím là…?” Đồng Ân Tích chớp đôi mắt lanh lợi, tò mò hỏi.
“Tôi là người chuyên phụ trách việc ăn uống của cô. Cậu chủ gọi điện về biệt thự, tôi mới vội vàng chạy tới đây làm cơm trưa cho cô, không biết có hợp với khẩu vị của cô không?” Thím Trương lại cười ôn tồn với Đồng Ân Tích.
Đồng Ân Tích ngẩn người: “Nên gọi thím như thế nào ạ?”
“Gọi thím Trương là được rồi!” Thím Trương bưng bát canh xương vừa mới hầm xong ra, bốn món ăn đẹp mắt và một món canh hiện ra trước mặt Đồng Ân Tích.
“Thím Trương biết cháu… cháu là ai à?” Đồng Ân Tích cảm thấy kỳ lạ, tại sao thím Trương không hề xem thường cô chứ. Giờ cô là gì…? Bây giờ cô chả là cái thá gì cả!