Cưng Chiều 365 Ngày - Chương 4: Đồng Ân Tích, mày thật bẩn
Đến khi Đồng Ân Tích tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều ngày hôm sau.
“A… ôi…” Cảm giác xương khớp toàn thân như muốn đứt rời thành từng mảnh, hôm qua cô làm sao nhỉ? Đánh nhau với người khác à?
Cảm giác cả đầu choáng váng, khắp người uể oải, cô đưa tay gõ nhẹ lên đầu mình một cái, bỗng nhiên như nhớ lại chuyện gì.
Vốn còn đang buồn ngủ đến mơ màng, cô lập tức tỉnh táo.
“Làm… làm thật rồi…” Bốn phía ngổn ngang đủ để chứng minh hết thảy.
Còn cả bộ đồ cosplay con thỏ màu đen trắng tán loạn trên mặt đất, nó đã chỉ rõ những nhục nhã kia đều là thật.
Đồng Ân Tích muốn đứng lên nhưng vì đau nhức mà lại ngã xuống giường.
Chắc là tên kia đi làm rồi. Rốt cuộc vì sao mà anh làm được chứ? Có được thể lực tốt như vậy? Không như cô… giờ khắp người đau nhức và khó chịu!
Đồng Ân Tích ý thức được mình không còn trinh trắng nữa, nhưng cô lại không hề khó chịu, đau lòng một chút nào.
“Ai…” Cô nhìn dấu hôn phủ khắp người, chỉ có thể le lưỡi nghịch ngợm: “Đồng Ân Tích à Đồng Ân Tích, mày xong đời rồi… mày vốn chưa hề quên anh ấy.”
Đồng Ân Tích lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến cảnh mưa rào gió giật ngày hôm qua.
Cô quyết định đi tắm, tạm thời không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ số mệnh đã an bài, cô lại có quan hệ với tên ác ma Lôi Mục Tiêu kia.
Đồng Ân Tích đỡ lấy tường và tủ mới miễn cưỡng có thể đứng vững chân, cô dựa vào vách tường đi về phía phòng tắm.
Bước vào trong phòng, Đồng Ân Tích muốn tuyệt vọng thật rồi.
Phòng tắm có cần lớn vậy không? Xung quanh bồn tắm không có bất cứ thứ gì đỡ cô được. Giờ cô đi đường còn khó khăn, cách bồn tắm xa như vây, Đồng Ân Tích chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi tới với tốc độ rùa bò…
Không biết qua bao lâu sau, Đồng Ân Tích mới có thể ngâm mình tắm rửa thoải mái trong bồn tắm…
Bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi bị Lôi Mục Tiêu nổi giận đùng đùng bế ra từ trong nước, cô mới tỉnh táo lại.
“Chết tiệt, nước lạnh hết rồi. Rốt cuộc cô có biết tự chăm sóc mình không vậy!”
Lôi Mục Tiêu trở về không thấy cô gái nhỏ ở đâu, còn tưởng cô đã chạy đi đâu mất, kết quả là lại ngủ quên trong phòng tắm.
Nước trong bồn lạnh buốt như băng.
“Lôi, Lôi Mục Tiêu!” Đồng Ân Tích sợ đến co ro, hai tay ôm lấy đầu gối: “Anh, sao anh quay lại?”
“Nếu tôi không về có khi cô chết lạnh ở đây rồi.” Lôi Mục Tiêu ôm Đồng Ân Tích lên, tại sao cô lại còn nhẹ hơn trước kia, ôm cũng không tốn sức? Hoàng Phủ Giác chăm sóc cô thế nào vậy?
“Lôi Mục Tiêu, anh, anh để tôi mặc quần áo vào đã!” Đồng Ân Tích xấu hổ không dám nhìn anh.
“Ở đây làm gì có quần áo cho cô mặc.”
Hả? Khóe miệng Đồng Ân Tích bất giác cong lên, nói vậy nghĩa là ở đây chưa từng có phụ nữ bước vào? Cô là người đầu tiên.
“Vậy mặc đồ của anh đi!” Đồng Ân Tích cười tủm tỉm nhìn anh, khi ở trong lòng Lôi Mục Tiêu, cô mới thấy vui vẻ, khi ở bên cạnh anh, cô mới là chính mình thuở ban đầu.
Lôi Mục Tiêu không đáp, anh lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ đồ ném lên giường lớn.
Đồng Ân Tích nhanh chóng mặc áo sơ mi lên người, có gì che đậy vẫn tốt hơn.
“Chờ lát nữa sẽ có quần áo được đưa tới.” Lôi Mục Tiêu ôm cô vào lòng: “Tiểu Tích, giờ tôi có thể mua cho cô một tòa cung điện rồi, thậm chí còn có thể xây cho cô cả một tòa lâu đài nữa.”
Ba năm về trước, lúc Lôi Thị rơi vào thời gian khủng hoảng, hai người biệt ly.
Lúc đó xí nghiệp gia tộc chèn ép làm anh mệt mỏi không kể xiết. Anh tức giận, lo lắng, đau lòng chất vấn cô.
“Sao lại muốn gả cho Hoàng Phủ Giác? Tại sao?”
“Bởi vì hắn có tiền, tập đoàn Hoàng Phủ có tiền, có thể lo cho tôi một cuộc sống sung túc. Mà Tài Phiệt Lôi Thị thì sắp phá sản rồi! Dù anh có trả giá bao nhiêu, Lôi Thị cũng không thể đánh lại nhà Hoàng Phủ!” Khi đó cô bình tĩnh và lạnh lùng là thế, như một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào lòng anh.
Còn giờ dòng đời đã thay đổi rồi sao?
Ba năm qua, anh chứng minh được bây giờ Tài Phiệt Lôi Thị không còn là một Lôi Thị bấp bênh lúc nào cũng có thể sụp đổ của năm đó, bây giờ anh đã có thể gọi gió hô mưa, Tài Phiệt Lôi Thị đã trở thành bá chủ thương nghiệp. Bao nhiêu xí nghiệp phải chen chúc cúi đầu làm ăn với Tài Phiệt Lôi Thị, mức kinh doanh ba năm qua của Lôi Thị vượt tập đoàn Hoàng Phủ sáu mươi lần.
Đồng Ân Tích nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ sát đất, hờ hững lắc đầu: “Giờ tôi không cần nhiều vậy nữa.”
“Vậy cô muốn cái gì, Đồng Ân Tích, ba năm trước cô nói cô muốn một cuộc sống sung túc, giờ tôi có thể cho cô những thứ mà nhà Hoàng Phủ không thể cho, cô còn gì không vừa lòng nữa hả?”
Lôi Mục Tiêu đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt anh ngập lên đầy lửa giận, thù hận nhìn cô.
“Không cần là không cần thôi.”
Lôi Mục Tiêu đưa tay hất Đồng Ân Tích, cô ngã ngồi trên giường.