Cưng Chiều 365 Ngày - Chương 3: Rượu phải uống như vậy
Bên tai là hơi thở nóng ẩm, khiến cả người cô bất giác cũng run lên căng thẳng.
“Tôi vừa phát hiện một bí mật.”
Đồng Ân Tích cảm thấy, bí mật này chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Quả nhiên giọng nói ác ma lại vang lên: “Tôi phát hiện sau khi rượu này chảy trên người cô lại càng thơm hơn nữa. Tôi nghĩ ra cách uống rượu hay để cô hầu hạ tôi uống rồi, ha ha ha.”
Lôi Mục Tiêu hôn lên môi Đồng Ân Tích như điên dại, một tay cầm lấy chai rượu đặt trên bàn, đổ từ cần cổ của cô xuống, Đồng Ân Tích cảm giác như mình vừa mới chui từ ao rượu ra ngoài.
“Ôi…” Cảm giác lạnh buốt đến tận xương, làm cô không khỏi xuýt xoa một tiếng, anh nhân lúc giữ lấy môi cô. Cô càng hoảng hốt người đàn ông kia càng được nước làm tới.
Nhất thời tay chân cô muốn đẩy người đàn ông phía trên ra, nhưng cô không hề có lấy một cơ hội. Lôi Mục Tiêu xoay người đè cô xuống, cô bị giữ lại trong không gian chật hẹp, không cách nào động đậy.
Cuối cùng Lôi Mục Tiêu cũng bỏ qua môi cô, lúc đó cô nghĩ rốt cuộc mình cũng được cứu rồi, như con cá mất nước đã lâu hổn hển vội vàng hô hấp trong không khí thì Lôi Mục Tiêu lại nếm rượu từng chút một trên phần xương quai xanh của cô.
Hơi rượu lạnh hòa lẫn với hơi thở ấm nóng của người kia, Đồng Ân Tích như rơi vào một không gian kỳ diệu, đến sức nói chuyện cũng không còn.
“Lôi…”
“Gọi tôi là Mục Tiêu.” Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, như mang theo ma lực làm cho cô lạc hướng.
“Mục… Mục Tiêu.”
Lời vừa thốt lên, Đồng Ân Tích đã biết, cho dù cô có thể che giấu trăm chiều, nhưng thật ra ở nơi sâu thẳm trong lòng mình, cô vẫn còn yêu anh ấy phải không?
Mục Tiêu của cô, người đàn ông mà cô yêu thương nhất.
Không biết từ lúc nào, bộ đồ cosplay con thỏ không còn trên người nữa.
Nghe giọng anh trầm thấp vang lên, cảm nhận chiếc môi hôn của anh, Đồng Ân Tích như thể trôi dạt giữa bầu trời, nằm trên một đám bông mềm mại.
Mãi đến khi…
Mãi đến khi Lôi Mục Tiêu cúi người xuống hôn, cô mới đột nhiên hoàn hồn, sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Cô bị anh… bị anh…
Trong cơn hoảng hốt, cô thấy vẻ kinh ngạc rõ ràng và chút cảm xúc không hiểu được trong đáy mắt Lôi Mục Tiêu. Cô từ từ nhắm mắt, một giọt nước mắt chảy xuôi.
Chắc anh kinh ngạc lắm, kết hôn ba năm rồi mà cô vẫn còn là…
Năm đó, nếu không phải để điều tra nguyên nhân cái chết của cha mình, sao cô lại cõng rắn cắn gà nhà, gả cho con trai của người kia, làm người mình yêu nhất chịu tổn thương nặng nề.
Lúc đó, Lôi Mục Tiêu đối mặt với hoàn cảnh xí nghiệp của gia tộc bị phá sản, là thời kỷ thảm hại nhất trong đời. Lẽ ra cô nên cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn ấy, nhưng vào lúc đó, cô lại tìm được manh mối duy nhất liên quan đến cái chết của cha. Để tìm ra bằng chứng, cô dứt khoát quyết định tiến vào nhà Hoàng Phủ, gả cho cậu chủ Hoàng Phủ Giác của nhà họ Hoàng Phủ.
Cô vẫn nhớ rõ lúc đó anh đau khổ hỏi rằng, vì sao cô lại làm như vây, câu trả lời của cô là bởi vì thấy nhà Hoàng Phủ có tiền, nhà Hoàng Phủ có thể thỏa mãn lòng hư vinh vô tận của cô. Mà Lôi Mục Tiêu chuẩn bị phá sản rồi, anh sẽ mất hết tất cả.
Ai mà ngờ được, dòng đời đổi thay, ba năm qua đi, cô vẫn không tìm được chứng cứ, mà anh lại trở thành một đối thủ khó lường trong giới thương trường, thậm chí thực lực có thể thu mua được cả tập đoàn Hoàng Phủ.
Tất cả những chuyện ngày hôm nay đều do cô tự làm tự chịu.
“Tại sao?”
Lôi Mục Tiêu dừng lại, con tim khiếp sợ dần bình ổn, anh bật thốt lên hỏi, giọng nói kinh ngạc còn ẩn chứa đau lòng, anh cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Lẽ nào Hoàng Phủ Giác…? Không đúng, dù gì hắn cũng là tình nhân vô cùng lý tưởng trong lòng người đàn bà của tôi mà, sao lại thế chứ. Nếu để truyền thông biết được thì nhất định cổ phiếu tập đoàn Hoàng Phủ sẽ vô cùng đặc sắc, ha ha ha.”
Vốn Đồng Ân Tích còn đang rối rắm vì câu hỏi “tại sao”, ba năm oan ức, không cam lòng, và cả cô đơn cùng lũ lượt dâng lên. Ngay lúc cô không nhịn được muốn kể hết cho anh, bỗng nhiên nghe được những lời sau đó, cảm động cũng hóa thành hư không.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh cả.”
“Tôi cứ tưởng cô không còn sạch sẽ nữa cơ đấy, xem ra cứ để máu này rơi trên sofa đi, hóa ra tôi lại được hời lớn, có thể ngủ với vợ của Hoàng Phủ Giác, giành trước hắn ta một bước đấy.”
Lôi Mục Tiêu vừa dứt lời đã bắt đầu tiếp tục, mang theo sự tàn bạo và điên cuồng, không buồn cân nhắc đến cảm nhận trong lòng Đồng Ân Tích.
Mãi đến khi cô ngất xỉu.