Cưng Chiều 365 Ngày - Chương 2: Cô như một con chuột
Lôi Mục Tiêu nói xong thì khẽ cười trầm, xem ra tâm tình anh đang vô cùng thoải mái, anh ta đi tới ghế sofa ngồi xuống, cầm ly rượu đỏ đã được rót sẵn trên bàn trà, lắc nhẹ rồi nhàn nhã uống.
Đồng Ân Tích nắm chặt hai tay, cả người đều run lên nhè nhẹ, cô đưa mắt nhìn chiếc giường lớn màu đỏ rực. Cô đoán thứ dưới chăn không phải là cái gì tốt đẹp, nhưng mà, chẳng lẽ lại phải…
Cô vừa liếc nhìn Lôi Mục Tiêu, thấy đôi mắt diều hâu sắc bén của anh đang nhìn mình chằm chặp, khiến cô không thể kìm nén nổi sự run rẩy trong lòng, hôm nay chắc chắn không thể trốn thoát.
Trong giờ khắc này đây, cô như một chuột Hamster đáng thương, bị con diều hâu săn mồi bắt được mang về ổ, chỉ chờ nó chơi đùa rồi ngấu nghiến từng miếng một.
Hiển nhiên Lôi Mục Tiêu không có nhiều kiên nhẫn, hai chân anh bắt chéo, một tay gõ nhẹ lên bàn trà, lòng Đồng Ân Tích càng lúc càng lắng lại.
“Nhanh thay đồ lại đây, tới rót rượu cho tôi.”
Cả người Đồng Ân Tích chấn động, cô chạy nhanh về phía giường lớn, kéo chăn rồi lấy quần áo bên trong ra, là một bộ đồ cosplay con thỏ dành cho nữ.
Hai tay cô nắm lại là có thể nắm hết cả bộ đồ trong tay, còn lộ liễu hơn cả bộ lễ phục tả tơi trên người mình.
Cô trừng mắt nhìn về phía Lôi Mục Tiêu, chất vấn: “Đây là đồ anh chuẩn bị cho tôi hả? Đồ cosplay con thỏ?”
Dường như Lôi Mục Tiêu hoàn toàn không cảm nhận được cơn tức giận của cô, anh cười nói: “Sao? Thích không? Rất nhiều cô gái hám của thích mặc đồ cosplay con thỏ đó, mặc đồ giả thỏ là có thể đi kiếm được rể vàng đấy.” Nói xong, sắc mặt anh bỗng nhiên biến đổi, anh nói tiếp: “Nhanh mặc đi. Cô đừng quên, cô chỉ là một thứ đồ giao dịch. Nếu cô không thể thỏa mãn tôi thì ngày mai tôi sẽ làm cho tập đoàn Hoàng Phủ biến mất.”
“Tôi mặc.”
Đồng Ân Tích rũ mắt, gượng gạo cởi bộ lễ phục trên người ra, sau đó, mặc từng món, từng món bộ đồ cosplay con thỏ một… lên người.
Cô không biết rốt cuộc bây giờ mình trông như thế nào, chỉ biết rằng mình xấu hổ muốn chết, da thịt đa phần hở hang trong không khí, dù là mùa hè cũng thấy lạnh thấu xương.
Mà Lôi Mục Tiêu, người đàn ông mang đến cho cô sự nhục nhã như thế, giờ khắc này đang ung dung nhìn cô, theo dõi toàn bộ quá trình thay quần áo.
“Lại đây, rót rượu cho tôi.”
Lôi Mục Tiêu gõ gõ bàn trà.
Đồng Ân Tích hít sâu một hơi, sau đó tay chân cứng đờ đi đến trước mặt Lôi Mục Tiêu, tay che lấy ngực ngồi xổm xuống rót rượu.
Lôi Mục Tiêu cười khểnh nhận ly rượu lắc lư, anh nói: “Bỏ tay ra.”
Đồng Ân Tích cẩn thận thu tay về, sao lại mỏng mà thiếu vải như thế… cổ áo lại rộng, Lôi Mục Tiêu cảm thấy phong cảnh trước mắt thật tuyệt vời.
Ly rượu đỏ bất ngờ đổ xuống.
“Ối.” Đồng Ân Tích nhất thời hít vào một hơi, lạnh buốt cả người, rượu đỏ chảy dọc từ xương quai xanh của cô xuống.
Lôi Mục Tiêu rót thêm một ly rượu cho mình, uống một hớp rồi nói: “Mặc dù bây giờ tôi có tiền thật đấy, nhưng bộ đồ này đắt đỏ lắm biết không, được đặt làm đặc biệt. Cô mặc một bộ đồ như vậy mà đi qua đi lại như khúc gỗ, cô đang muốn tỏ ý bất mãn với tôi à? Cũng được, cùng lắm ngày mai tôi sẽ hủy dự án hợp tác với tập đoàn Hoàng Phủ.”
“Anh muốn tôi làm sao?” Giọng Đồng Ân Tích khẽ run run, rượu lạnh như băng, ẩm ướt khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thân là thiên kim danh môn, cô đi phải tao nhã, về lại bên giường đi, sau đó catwalk đến trước mặt tôi, nhớ phải lắc hông.”
Cảm giác nhục nhã ập đến như đánh vào gáy Đồng Ân Tích. Cô không ngờ Lôi Mục Tiêu lại hận mình đến vậy.
Đây tính là gì? Sỉ nhục nhân phẩm à?
“Còn không đi nhanh đi.” Nói xong, lại một ly rượu đổ xuống, sàn nhà xung quanh Đồng Ân Tích đã nhỏ thành vũng rượu.
Tất cả những thứ này, coi như là cô nợ anh ấy.
Ba năm trước, khi anh không được như ý nhất, cô lại rời khỏi anh, khiến anh đau đớn khôn nguôi. Vậy thì đêm nay, xem như cô trả lại.
Quay về bên giường thêm lần nữa, bên cạnh là một tấm gương soi toàn thân, trong gương trông cô chật vật vô cùng, thậm chí trên người còn có rượu chảy xuống, cảm giác lạnh buốt kích thích từng sợi dây thần kinh trên cơ thể.
Catwalk? Đồng Ân Tích nhớ lại cách người mẫu đưa chân trong ấn tượng của mình, từng bước đi về phía Lôi Mục Tiêu.
“Ngẩng đầu lên, thẳng lên. Lắc hông đi.”
“Ừ tốt lắm, đặt tay lên bộ đồ.”
Gì cơ?
Đồng Ân Tích ngẩn người, đặt tay lên bộ đồ? Quần áo trên người cô thế này… lấy tay che lên mấy miếng vải sẽ vô cùng chướng mắt, cô phải đặt sao đây? Chẳng phải giống như cô đang tự sờ mình?
“Ngẩn ra làm gì? Cô muốn đặt ở đâu thì đặt. Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi đấy.”
Cái vẻ chờ mong không nhịn nổi của Lôi Mục Tiêu khiến Đồng Ân Tích rất khó để tiếp thu, cũng thấy đau lòng không kể xiết.
Hai tay từ từ đặt lên xương quai xanh, sau đó từng bước đi tới trước người Lôi Mục Tiêu. Anh nhích lại gần cô, nhắm mắt hít sâu một hơi.
“Thơm quá.”
Một giây sau, Đồng Ân Tích rơi vào một cái ôm mạnh mẽ đã lâu rồi không gặp, cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó cô đã lọt thỏm vào lòng anh.