Cưng Chiều 365 Ngày - Chương 1: Sau này cô sẽ là của tôi
“Tôi bỏ ba trăm triệu ra để mua một khúc gỗ về sao? Đồng Ân Tích à, cô có biết phục vụ đàn ông không thế hả?”
Giọng nói lạnh lùng hung hăng của người đàn ông nọ khoét sâu vào lòng Đồng Ân Tích, cô nhìn gương mặt anh tuấn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, cảm giác cả người như rơi xuống hầm băng, bất giác cô lùi về phía sau mãi đến khi chạm vào góc tường.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, anh không được tới đây, dám tới nữa tôi sẽ gọi người đấy!”
Thế nhưng tên đàn ông kia không buồn quan tâm đến sự uy hiếp của cô, tay anh kéo mạnh một cái, lễ phục màu đen trên người cô bị xé rách tan tành, cảm giác lạnh buốt lan tràn khắp toàn thân.
“A! Tên cầm thú kia, thả tôi ra.”
Đồng Ân Tích vội vàng che ngực lại, trong giây phút này đây tên đàn ông kia nhục mạ cô đến cực điểm, cô bị ép vào trong góc chật hẹp, áo quần trên người rách tả tơi, không thể che đậy được chút nào.
“Ha ha ha, cô gọi đi, gọi nhiều vào, gọi rách cổ họng cũng không có ai tới đây cứu cô đâu, nhưng mà cô càng la lớn tôi lại càng hưng phấn đấy.”
Người đàn ông tàn bạo đẩy cằm Đồng Ân Tích lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đồng Ân Tích, chẳng phải trước đây cô yêu tôi lắm sao? Sao hôm nay lại sợ tôi như thế? Mẹ cô lấy tiền của tôi rồi, sau này cô sẽ là người của tôi, có phải vui lắm không? Rốt cuộc chúng ta cũng có thể ở bên nhau mà.”
“Ư…”
Đồng Ân Tích trừng mắt thật to nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, cảm giác ấm áp bao phủ lấy làn môi, mang theo dòng điện lan thẳng đến tận tim, cảm giác ấy vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, trên người anh thoang thoảng mùi hoa nhài nhẹ nhàng, giống hệt như ba năm về trước.
“A!”
Trên môi chợt nhói, Đồng Ân Tích vô thức há miệng ra hét lên thành tiếng, nhưng người đàn ông nọ bắt lấy cơ hội đó, nhanh chóng công thành chiếm đất không chút kiêng kị nào, cảm giác vui sướng giữa làn môi khiến anh không khỏi thoải mái thở than.
“Nào, ôm tôi.”
Người đàn ông kéo cánh tay Đồng Ân Tích quanh vòng eo cường tráng của mình, giọng nói nỉ non như thể hai người là một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Đồng Ân Tích bất lực nhắm mắt, trước mặt anh, cô mãi mãi không thể nào chống cự.
Cô chỉ có thể cố sức mở miệng thật to, đón lấy sự cướp đoạt không nề hà của người đàn ông đó, sau đấy tranh thủ lúc ngừng lại mà hít thở hổn hển, cả lồng ngực như thể bị khoét đi.
“Ối…”
Đột nhiên Đồng Ân Tích mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt phóng to mà không thể tin nổi, người đàn ông này, anh… anh ta bắt lấy đầu lưỡi cô không thả!
Cảm giác xấu hổ nhất thời lan tràn khắp toàn thân.
“A… Lôi…”
Đến khi đầu lưỡi tê dại không còn tri giác, người đàn ông mới chịu buông cô ra, Đồng Ân Tích xấu hổ không chịu nổi.
“Lôi Mục Tiêu, anh thấy thú vị sao? Chúng ta đã chia tay rồi mà, tôi không nghĩ anh là người thích gặm lại cỏ cũ đấy.”
Đồng Ân Tích thở hổn hển, cảm giác nghẹt thở kia khiến cô sợ hãi đến cực độ, nhưng cô còn sợ con tim của mình hơn. Trước mặt người đàn ông này, nó lại loạn nhịp một lần nữa.
“Ha ha ha, Ân Tích à, ban nãy cô có thấy sướng không? Xem này, cô chảy máu rồi kìa.”
Người đàn ông trước mắt là Lôi Mục Tiêu, người yêu ba năm trước của Đồng Ân Tích, lúc này anh đang đưa tay lau máu trên khóe miệng của cô, sau đó giơ lên trước mặt.
“Ân Tích, có lẽ đợi lát nữa lên giường, tôi sẽ không nhìn thấy màu đỏ, hay là tôi bôi máu này lên giường nhé? Coi như là lần đầu tiên của chúng ta, được không?”
“Lôi Mục Tiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Đồng Ân Tích giãy giụa la to, cái người trước mặt điên thật rồi. Mục Tiêu của cô không phải thế.
“Tôi làm gì à? Đương nhiên là âu yếm cô rồi.” Lôi Mục Tiêu nắm chặt lấy cằm Đồng Ân Tích, như thể bóp nát cũng không hóa giải được thù hận trong lòng anh: “Cô xem, đây là phòng tổng thống cao cấp của khách sạn sáu sao Hilton, đủ thỏa mãn lòng hư vinh của cô chưa? Căn phòng này được trang trí theo sở thích của cô đấy, ngay cả ga trải giường và chăn cũng được ủ mùi hoa, lát nữa chúng ta lăn lộn chắc chắn sẽ có cảm giác đặc biệt lắm.”
Tay kia của Lôi Mục Tiêu vén mái tóc dài rối tung của Đồng Ân Tích lên, đặt bên chóp mũi nhẹ nhàng hít một hơi, như thể anh đang hưởng thụ một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Đồng Ân Tích ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh ấy thay đổi rồi, trở nên tà ác thế.
Cô nói, anh cũng không nghe được.
Đồng Ân Tích cảm giác như mình bị mắc vào một cái lưới thật to, không thể nào trốn được.
“Lôi Mục Tiêu…” Cô vừa nghiêng đầu, miễn cưỡng tránh khỏi sự trói buộc của anh, vừa nói: “Tôi thấy chúng ta cần nói chuyện.”
“Được thôi.” Không ngờ Lôi Mục Tiêu lại thoải mái như vậy, Đồng Ân Tích cũng không biết làm sao, ngay lúc cô còn đang ngơ ngác, Lôi Mục Tiêu lại đột nhiên lấn tới, đôi tay giữ cô thật chặt trong lồng ngực, làn môi mỏng như vô tình cố ý ma sát bên vành tai và cần cổ trắng nõn.
“Hóa ra cô cũng muốn nói chuyện với tôi à, tôi đã muốn nói chuyện với cô từ lâu rồi, chúng ta xa nhau đã nhiều năm như vậy, nên nói chuyện yêu đương nghiêm túc vào nhé.”
Quả nhiên Lôi Mục Tiêu điên rồi! Anh ta không hiểu được tiếng người! Cô đâu có muốn nói mấy cái chuyện đó với anh.
“Lôi Mục Tiêu, anh đủ rồi đấy.”
“Suỵt…” Lôi Mục Tiêu bỗng nhiên ngắt lời cô, anh cười khẩy nói: “Không sao, chúng ta không vội, sau này cô sẽ là người của tôi thôi, tuy rằng bây giờ tôi có nhiều tiền thật, có rất rất nhiều tiền, nhưng ba trăm triệu không phải là một con số nhỏ. Cô nói xem, tôi mua cô về, nếu còn phải tự mình hầu hạ cô thì không còn gì để nói nhỉ? Dưới cái chăn trên giường có một bộ áo quần được lắm, đồ của cô bị tôi xé mất rồi, đủ thấy trong lòng tôi ngứa ngáy biết bao nhiêu, chỉ hận không thể ăn cô ngay lập tức. Tôi cho cô hai lựa chọn, một, giờ để tôi ăn cô, hai, đi thay quần áo lại đây hầu hạ tôi.”