Chuyện Tôi Với Thiếu Phụ Nông Thôn - Chương 5
Chị ta vừa vội vừa tức, nhưng tôi đã chui vào rồi, chị ta cũng không còn cách nào khác, đành nhấc chăn rồi đắp kín cho tôi.
Tôi trốn ở trong chăn, vừa bí vừa nóng, một đôi chân nhét vào trong lòng tôi, tôi lập tức ôm lấy chị ta, cả người kề sát vào bắp đùi, trong lúc không để ý, miệng lại hôn lên cái đùi mịn màng đó một cái, tôi vừa định giải thích là không phải mình cố ý, nhưng bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Vương Hỉ Phượng: “Lệ Hoa, sao không bật đèn vậy?”
“Mẹ, con vừa mới ngủ, bật đèn lên mắt không chịu được, mẹ có việc gì sao?” Chị dâu Lệ Hoa nói dối.
Vương Hỉ Phượng không quá tập trung vào việc này, mặc dù trong phòng rất tối nhưng ngoài hành lang có bật đèn, bà ta đại khái vẫn có thể thấy rõ tình hình trong phòng. Bà ta kéo cái ghế rồi ngồi xuống, thở dài nói: “Lệ Hoa, vừa rồi Xuân Binh gọi điện thoại cho mẹ, nó nói cái việc kiểm tra kia, thật ra nó đã đi làm rồi.”
Tôi rõ ràng cảm nhận được chân của chị dâu Lệ Hoa hơi động đậy một chút, nhưng để không bị nhìn ra sơ hở, tôi kề sát vào đôi chân dài của chị ta, gần như chẳng khác nào là ôm.
“Mẹ, Xuân Binh kiểm tra thế nào?” Chị dâu Lệ Hoa hơi sợ hãi, bởi vì một khi Xuân Binh kiểm tra không có vấn đề gì, vậy việc không thể mang thai, rõ ràng chính là vấn đề ở phía chị ta.
Lo lắng sợ hãi, lại rất chờ đợi, cơ thể chị dâu Lệ Hoa run rẩy kịch liệt, cũng đã quên mất là tôi đang ôm lấy chân chị ta.
“Xuân Binh kiểm tra nói là tỷ lệ sống sót của tinh trùng không cao, khó có thể có con.” Vương Hỉ Phượng vừa nói xong thì cảm thấy vô cùng buồn bã, không ngừng nức nở.
Tôi có thể cảm giác được chị dâu Lệ Hoa rõ ràng được thả lỏng, nhưng ngay sau đó hai chân chị ta lại căng cứng lại.
“Mẹ, Xuân Binh đã nói cho mẹ rồi sao?” Trong lòng chị dâu Lệ Hoa hơi hồi hộp, nói với vẻ sốt sắng.
Vương Hỉ Phượng vừa khóc vừa gật đầu: “Lệ Hoa, lúc trước mẹ nói oan cho con rồi, còn tưởng rằng là do cơ thể con không tốt nên không thể mang thai, ép con làm cái này làm cái kia, kết quả là đứa con vô tích sự kia của mẹ có vấn đề, mẹ xin lỗi con!”
Trong lòng chị dâu Lệ Hoa sớm đã đoán trước được chắc chắn không phải là vấn đề ở phía chị ta. Vấn đề tám chín phần mười là từ phía người chồng Châu Xuân Binh của chị ta, nhưng tự tôn của người đàn ông khiến cho Châu Xuân Binh không chịu thừa nhận, cũng không đến bệnh viện làm bất kỳ kiểm tra nào, làm cho hai người mâu thuẫn liên tục, căn bản không cùng chung tiếng nói.
Sự nức nở của Vương Hỉ Phượng khơi gợi sự tủi thân trong lòng chị dâu Lệ Hoa. Mấy năm nay không có ai tin tưởng chị ta, chị ta cũng yên lặng chịu đựng, lúc này sống mũi chị ta cay cay, nước mắt cứ chảy xuống một cách bất lực.
Tôi trốn trong chăn, vì sợ bị người ta nhìn thấy nên vẫn ôm đôi chân trắng của chị dâu Lệ Hoa, nghe xong cuộc nói chuyện của hai người mẹ chồng con dâu bọn họ, trong lòng cảm thán thảo nào Châu Xuân Binh để người vợ tốt như vậy ở nhà, hóa ra là cơ thể của anh ta không ổn, làm cho chị dâu Lệ Hoa không thể mang thai. Nếu hai người họ thường xuyên ở bên nhau mà vẫn không thể mang thai, trong thôn chắc chắn sẽ nói này nói nọ sau lưng.
“Lệ Hoa, mẹ biết con uất ức, con cũng đừng khóc nữa, những năm qua oan ức cho con rồi, đi theo cái thứ vô dụng như Xuân Binh, người trong thôn và mẹ đều xem thường con, mẹ có lỗi với con.” Vương Hỉ Phượng lấy tay vào đập ngực của mình .
Chị dâu Lệ Hoa vội vàng kéo lại, nhưng lại sợ trong chăn bị lộ tẩy, cho nên chỉ có thể nghiêng người, trong phút chốc không để ý, tôi lỡ hôn lên cái mông mềm mại mà rất có tính đàn hồi của chị ta.
Bên trong chăn là một màu tối đen, tôi đưa tay đẩy mông chị ta ra theo bản năng, bàn tay bao trùm hết lên mông của chị dâu Lệ Hoa, chị ta bỗng hoảng hốt, nhẹ giọng quát một câu: “Đừng!”
Vương Hỉ Phượng chợt sửng sốt, mở miệng hỏi: “Lệ Hoa, con làm sao vậy?”
Mặt chị dâu Lệ Hoa đỏ như quả táo sắp chảy nước, thuận miệng nói: “Mẹ, là con nói mẹ đừng khóc nữa, đây là số mệnh của con, con chấp nhận rồi.”
“Đứa con ngốc, là gia đình chúng ta có lỗi với con, Xuân Bình… cái thằng khốn nạn kia nói rồi, sợ người ta nói lời gièm pha, định bảo con…” Vương Hỉ Phượng khó có thể mở miệng.
“Mẹ, Xuân Binh định ly hôn với con?” Người chị dâu Lệ Hoa run rẩy, ở trong chăn tôi có thể cảm nhận được.
Vương Hỉ Phượng vội vàng nói: “Sao Xuân Binh có thể ly hôn với con chứ, ý của nó là sợ người ta nói lời gièm pha, định bảo con tìm một người đàn ông khác để mượn giống.”
“Cái gì, sao anh ấy lại có thể nói ra những lời như vậy chứ? Con là vợ của anh ấy mà!” Chị dâu Lệ Hoa kích động mà khóc thút thít.
Tôi cố đè chân chị ta và chăn lại, trong lòng nói thầm chị dâu ơi, chị đừng kích động, nếu chị kích động làm lộ tẩy tôi, vậy thì thật sự sẽ không nói rõ được đâu.
Vương Hỉ Phượng vừa khóc vừa khuyên: “Con à, con đừng tức giận, việc này thật ra là do mẹ nghĩ ra, con đừng trách Xuân Binh, có bực tức gì thì cứ đổ lên người mẹ.”
“Mẹ, sao mẹ lại có thể nghĩ ra chuyện hoang đường như thế chứ?” Chị dâu Lệ Hoa gào lên một cách kích động.
Tôi cũng nghĩ e là Vương Hỉ Phượng bị bệnh Alzheimer rồi, cái chiêu trò mượn giống cũ rích này vẫn còn có thể làm ra được, lại còn nói mượn giống của người khác, vậy thì còn là con của nhà mấy người không?
“Lệ Hoa, con nghe mẹ nói, chi thứ nhất của nhà họ Châu chúng ta chỉ có Xuân Binh là độc đinh, bây giờ cơ thể cái thằng khốn nạn này lại như vậy, không sinh được con thì làm sao bảo vệ được gia sản. Chi thứ hai chi thứ ba chi thứ bốn đều nhìn chằm chằm như con hổ đói vào cái ao cá, đất ruộng của nhà chúng ta, với lại chị cả chị hai của Xuân Binh cũng nói rồi, nếu như Xuân Binh không có con cái, bọn chúng sẽ quay về đòi đồ của người làm mẹ này. Con nói xem nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, cái nhà này không phải sẽ tan nát sao?” Vương Hỉ Phượng vừa khóc vừa kể khổ.
Chị dâu Lệ Hoa vừa khóc vừa nói: “Mẹ, nhưng việc mượn giống mà mẹ nói cũng không đáng tin, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, nhà này không phải cũng sẽ sụp đổ như vậy sao?”