Chuyện Tôi Với Thiếu Phụ Nông Thôn - Chương 4
Ở trong nhà, tôi tìm được một loại thảo dược trị bỏng khác cũng khá tốt, tôi bỏ vào trong túi áo, nhân lúc ban đêm thì lần mò đến nhà chị dâu Lệ Hoa.
Lúc này đã khoảng mười giờ tối, người dân ở quê bây giờ cũng không ngủ sớm, nhà nhà đóng cửa lại rồi xem tivi hoặc là chơi bài.
Tôi đi dọc theo vườn rau rồi vào cửa sau nhà chị dâu Lệ Hoa, vừa mới chạm nhẹ một cái thì cửa đã mở, tôi vào nhà rồi nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó nhìn về phía phòng khách vài lần.
Tivi phát ra tiếng nhưng rõ ràng không ai ở đó, tôi rón rén lần mò lên tầng rồi gõ cửa phòng chị dâu Lệ Hoa.
“Là Cường Tử sao? Cậu mau bôi thuốc cho chị đi, chị thật sự đau lắm rồi.” Trong phòng truyền ra tiếng của chị dâu Lệ Hoa.
Tôi đẩy cửa đi vào, vẻ mặt chị dâu Lệ Hoa trông khá khó chịu, tôi hỏi còn đau à?
Trên trán chị ta vã cả mồ hôi, vừa gật đầu vừa nói mình đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng vẫn bị cơn đau làm cho tỉnh, vừa nóng vừa đau.
Tôi vén chăn lên rồi nhìn, chỗ bị bỏng trên đùi đỏ bừng một mảng, rõ ràng loại thuốc đó không chữa trị được.
Tôi vội vàng lấy thảo dược trong túi ra, mùi của nó hơi nồng, ngoài ra còn phải tìm một tấm vải trắng quấn lên trên đùi mới có thể có tác dụng.
Chị dâu Lệ Hoa bảo tôi mở ngăn kéo tủ, bên trong có một tấm vải trắng, tôi kéo ngăn kéo ra thì nhìn ngây cả người.
Quần áo lót đủ các loại màu sắc, có ren, có trong suốt, độc đáo nhất chính là một bộ đồ lót hoàn toàn bằng vải lưới, đây là bộ đồ tình thú à?
Chị dâu Lệ Hoa chợt nhớ tới đồ bí mật của mình bên trong ngăn kéo, mặt bỗng đỏ lên rồi thúc giục tôi: “Cường Tử, mau tìm vải đi chứ, cậu còn nhìn cái gì hả?”
Tôi cười ha hả, không bóc mẽ mà thò tay mò vào chỗ trong cùng của ngăn kéo thì lấy ra được một tấm vải xô trắng, ngoài ra còn có một hộp giấy.
Trên mặt hộp giấy màu xanh lá viết: điều khiển không dây, sạc pin không thấm nước, máy rung dành cho nữ, cường lực chấn động!
Tôi nhìn ngây cả người, chị dâu Lệ Hoa còn dùng cả thứ này à?
Chị dâu Lệ Hoa đang nằm trên giường rõ ràng không yên tâm về tôi, ngẩng đầu nhìn lên chiếc hộp màu xanh lá tôi cầm trong tay, gương mặt chị ta bỗng chốc đỏ bừng, rồi mắng tôi với vẻ ngượng ngùng: “Tên Cường Tử chết tiệt này, cậu lấy cái gì vậy, nhanh bỏ vào chỗ cũ cho chị đi.”
Tôi nuốt nước miếng rồi bỏ thẳng cái hộp vào ngăn kéo, sau đó cầm tấm vải xô trắng bắt đầu bỏ thuốc lên trên.
Thứ đồ này phải được tẩm rượu, bằng không sẽ không có tác dụng, tôi hỏi chị dâu Lệ Hoa vị trí để rượu trắng rồi trực tiếp xuống dưới tầng để lấy.
Sau khi tìm được xong thì lên tầng, lúc tôi chuẩn bị bước vào cửa thì nghe thấy chị dâu Lệ Hoa cãi nhau với người ta.
Ôi mẹ ơi, dọa tôi chết khiếp, nửa đêm chạy đến nhà người ta như thế này, cho dù là chữa bệnh cũng không thể nói rõ được.
Lúc tôi do dự xem có nên chạy hay không thì nghe ra là chị dâu Lệ Hoa đang gọi điện thoại cãi nhau với người ta, tôi thò đầu nhìn vào trong phòng.
Chị dâu Lệ Hoa tựa lên giường, trong tay cầm điện thoại, vừa nhìn thấy tôi thì dùng tay ra hiệu im lặng, sau đó nói với cái điện thoại một cách bực bội: “Châu Xuân Binh, anh nếu thực sự cảm thấy là vấn đề ở tôi, hôm nào anh trở về, chúng ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra, bất kể là kiểm tra ở bệnh viện chỗ chúng ta, hay là ở tỉnh hay là ở Bắc Kinh, tôi đều dám nói cơ thể của tôi chắc chắn không có vấn đề gì! Còn anh, tự mình không đi kiểm tra trước xem có chuyện gì! Không muốn nói thì thôi, tôi cũng chẳng có thời gian để nói mấy thứ vô dụng này với anh!”
Chị dâu Lệ Hoa tắt điện thoại, sau đó vứt thẳng sang một bên, thở dài một hơi với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ.
Tôi đi vào phòng hỏi chị ta sao vậy, cãi nhau với anh Châu sao?
Chị dâu Lệ Hoa nói một cách bực dọc: “Chính anh ấy ăn chơi chè chén bên ngoài, cơ thể kiệt sức, lại còn vu oan cho chị không sinh được con, còn nói muốn đưa chị đi phẫu thuật. Chị bảo anh ấy đi kiểm tra trước, anh ấy lại không dám đi. Đám đàn ông mấy người một khi gặp chuyện thì toàn đẩy lên người phụ nữ, thật vô vị!”
Tôi vừa cười vừa nói chuyện sinh con này không vội vàng được, anh Châu thường xuyên không về nhà, vậy thì làm sao mà sinh được?
Chị dâu Lệ Hoa đỏ bừng mặt, trừng mắt với tôi một cái rồi nói: “Cường Tử, cậu còn trẻ tuổi mà hiểu biết nhiều đấy, có phải muốn tìm vợ rồi không?”
Tôi nói khó tìm vợ, điều kiện gia đình chúng tôi, nhà vẫn là nhà ngói, thời buổi này tìm đối tượng, người ta ít nhất phải bắt nhà trai thỏa mãn hai điều kiện bất di bất dịch.
Chị dâu Lệ Hoa chớp chớp mắt, hỏi tôi cái gì gọi là bất di bất dịch?
Tôi nói bất di chính là một chiếc xe ô tô, bất dịch chính là ít nhất trên thị trấn ở quê nhà có một căn hộ, chị nói tôi có thể thỏa mãn điều kiện nào.
Chị dâu Lệ Hoa nói: “Đấy là người yêu cầu cao rồi, đợi chị ổn rồi sẽ cho cậu thấy, tìm một người không nhiều yêu cầu như vậy đâu.”
Tôi vừa cười vừa nói được, thảo dược trong tay cũng ngâm rượu xong rồi, cả phòng đầy mùi rượu, chị dâu Lệ Hoa bảo tôi mở cửa sổ ra cho thông khí một chút.
Tôi cầm thuốc đi tới gần, vừa mới định băng bó đùi cho chị ta thì đột nhiên dưới tầng truyền đến một âm thanh: “Lệ Hoa, con chưa ngủ chứ?”
Sắc mặt chị dâu Lệ Hoa thay đổi, buổi tối trong nhà có thêm một người đàn ông, sao chị ta có thể giải thích rõ ràng được? Trong lòng chị ta dấy lên một sự sợ hãi, há mồm nhìn tôi.
Tôi cũng sợ, Vương Hỉ Phượng là ai chứ, người phụ nữ có chồng này mà hung dữ lên thì người trong thôn đều sợ hãi. Đó là người đàn bà chanh chua, chửi đổng có thể chửi cả một ngày, mỗi lần chửi một kiểu.
Chị dâu Lệ Hoa tắt đèn trước, sau đó bảo tôi tìm chỗ trốn, nhưng trong phòng không có chỗ nào, ngăn tủ là từng ô từng ô, căn bản không thể giấu được người.
Trên hành lang, tiếng bước chân của Vương Hỉ Phượng càng ngày càng gần, đã sắp đến cửa phòng ngủ rồi.
Tôi cuống lên, trực tiếp chui vào trong chăn, chiếc giường lớn này của chị dâu Lệ Hoa giấu một người như tôi chắc không thành vấn đề nhỉ?