Chuyện Tôi Với Thiếu Phụ Nông Thôn - Chương 3
Hô hấp của chị ta dồn dập, cuối cùng vẫn từ từ đưa tay ra vén chăn dưới chân lên.
Tôi chỉ thấy một đôi chân dài trắng như tuyết, đầu ngón chân, bắp chân đều như ngọc vậy, hơn nữa làn da mềm mại, giống như chỉ cần đưa tay bóp một cái cũng có thể rách ra.
Nhưng tôi không nhìn thấy chỗ bị bỏng, chị dâu Lệ Hoa nhắm mắt lại, từ từ dùng sức vén chăn lên, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy dưới mông chị ta, bên ngoài bắp đùi trái có một vệt màu hồng, bên cạnh còn có một cái ấm có quai, mở nắp ra, nước nóng bên trong đã làm ướt một mảng ga giường lớn bên cạnh bắp đùi.
Tôi vội vàng lấy cái ấm ra, nóng thật, còn nhìn thấy hai cái chân dài trắng như tuyết của chị dâu Lệ Hoa, hình ảnh thật sự quá mê người.
Tôi thấy khô cả miệng lưỡi, ngồi xuống bên hòm thuốc để tìm thuốc mà trong đầu vẫn là hình ảnh hai cái chân dài kia.
Chị dâu Lệ Hoa rất ngượng ngùng, nói: “Cường Tử, cậu đưa thuốc cho chị, tự chị bôi.”
Tôi căn bản không hề lo lắng nhiều, há mồm mói: “Chị dâu, trong này đều là thuốc nước cả, không phải thuốc cao, nhất định phải đổ lên vết thương mới có thể bôi đều được, hay là để em giúp chị đi.”
“Nhưng như thế không tốt lắm đâu.” Chị dâu Lệ Hoa hơi xấu hổ.
Tôi nói sợ gì, chị đi bệnh viện, không phải cũng là bác sĩ tiêm cho chị sao, đến lúc đó chị vẫn phải lộ nửa cái mông ra trước mặt người ta còn gì?
Chị dâu Lệ Hoa nhắm hai mắt gật đầu một cái, tôi từ từ đến gần bên giường, hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên, máu nóng cả người sôi trào.
Khi tôi nhìn thấy đôi chân dài trên giường thì chỉ hận không thể được sờ một cái, tôi khom người, đến gần giữa hai chân chị dâu Lệ Hoa, thứ màu đỏ ở bên trong kia hiện lên trước mắt tôi, tôi cũng có thể nhìn thấy rõ hoa văn trên đó, còn có một phần màu đen được khắc rỗng, cực kì bắt mắt.
Tôi đưa tay ra để chị ta ngồi thẳng lên, chỉ thấy tay mình chạm vào một thứ mềm mại, làn da ở bắp đùi chị ta vừa căng vừa nhẵn nhụi, tôi cầm chai thuốc nước màu đỏ từ từ đổ xuống hai bên mé đùi chị ta, sau đó đưa tay bắt đầu vuốt ve bên trên, bôi đều thứ thuốc nước màu đỏ dạng dầu này ra.
Chị dâu Lệ Hoa vì đau nên phát ra tiếng thở dốc rất thấp, tôi bảo chị ta kiên nhẫn một chút, sau khi bôi thuốc này lên sẽ lạnh đi ngay.
Quả nhiên khi tôi xoa đều ra, chị dâu Lệ Hoa như mệt lả cả người, mở mắt ra nhìn tôi nói: “Cường Tử, thuốc này của cậu tốt thật, bây giờ đã thấy lạnh rồi, không còn tí cảm giác đau rát nóng bỏng nào nữa.”
Tôi cười hỏi chị ta: “Thoải mái không?”
Hai tai chị dâu Lệ Hoa đỏ bừng lên, chị ta nghe câu này lại nhớ đến sau khi kết thúc chuyện giường chiếu với người đàn ông của mình thì luôn có câu hỏi này. Mỗi lần chị ta đều xấu hổ không nói lời nào, nhưng Chu Xuân Binh chỉ thích hỏi chị ta mấy câu như có thoải mái không, có sướng không, khiến chị ta thường xuyên vừa ngượng ngùng vừa phấn khích trong lòng.
Tôi không nghĩ rằng chị ta sẽ suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng thu dọn lại, đổ sạch thuốc đi rồi đắp kín chăn lại cho chị ta.
Chị dâu Lệ Hoa xúc động nói một câu cảm ơn với tôi, đợi đến khi Vương Hỉ Phượng bê chậu băng tới, tôi bảo bà ta lau trên trán cho chị dâu Lệ Hoa, bao giờ bình phục thì lúc ấy mới thôi.
Vương Hỉ Phượng đặt băng xuống, nói: “Cường Tử, cháu lau cho chị dâu cháu một lát, bây giờ thím còn phải đi có chút chuyện. Xuân Binh cho người chở vật liệu về, thím phải đi trông, bằng không người ta vác đi mất một cục thì cũng phải mất hơn mấy chục đồng tiền lận.”
Tôi nói vâng, Vương Hỉ Phượng vừa đi, chậu băng của tôi liền vô dụng, bảo chị dâu Lệ Hoa lát nữa đổ sạch đi.
Chị ta gật đầu, tôi vác hòm thuốc lên lưng rồi rời đi, trên đường đi trong đầu chỉ toàn là hình ảnh hai cái chân vừa dài vừa trắng của chị dâu Lệ Hoa, còn có thứ màu đỏ bên trong kia nữa.
Sau khi về nhà, thấy xe máy đã dựng ở cửa, cha tôi và một người phụ nữ đang ngồi trong nhà chính, tôi vừa về, ông đã không biết nên nói gì.
Tôi nhìn người phụ nữ kia một cái, độ tuổi khoảng hơn ba mươi, ngoại hình không tệ, chỉ là mùi vị phong trần rất nặng.
Mẹ tôi mất sớm, cha tôi là một bác sĩ hay bôn ba khắp nơi, vì giải quyết vấn đề sinh lý nên thường xuyên đi tìm loại phụ nữ cầm tiền mua vui này, nhưng ông dẫn bà ta về làm gì, chẳng lẽ còn muốn tìm một bà mẹ ghẻ cho tôi sao?
Tôi chạy vào bếp uống nước, cha tôi đi đến cửa bếp, tỏ vẻ hơi ngập ngừng.
Tôi nhìn ông rồi hỏi, có phải ông muốn tìm một người đàn bà về để làm ấm giường không?
Cha tôi nhíu mày nói: “Cường Tử, mẹ con mất khoảng mười năm rồi, cha con không muốn ở vậy nữa, con xem có thể để bà ấy vào nhà không?”
Tôi cười lạnh một tiếng, nói không có cửa đâu.
Người phụ nữ ngồi trong nhà chính nghe thấy vậy thì khóc lóc chạy ra bên ngoài, có vẻ như cha tôi cũng đã quyết định, thở dài nói với tôi: “Cường Tử, nếu con không đồng ý, cha cũng không làm khó con, cha và bà ấy sẽ lên trấn sống qua ngày, không làm chướng mắt con nữa.”
Trong lòng tôi bốc lửa, nhớ đến mẹ nên tôi chắc chắn sẽ không cho người đàn bà này vào nhà. Nhưng hiển nhiên lần này cha tôi đã quyết định cho dù phải rời khỏi cái nhà này, cũng nhất định phải sống chung với người đàn bà kia.
Ông đi còn mang theo một ít quần áo và hòm thuốc, tiền gửi ngân hàng trong nhà không còn lại bao nhiêu, tôi cũng chẳng trông mong ông có thể để lại cái gì cho mình.
Nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng tôi nhớ đến cuộc sống ngọt ngào bên cạnh cha mẹ khi còn bé, nhưng cuộc sống đó đã một đi không trở lại rồi.
Cơm tối tôi chỉ ăn mỳ, sau nhà còn có vườn rau, tôi đi hái ít rau cải ăn kèm, sau khi ăn no thì nằm vật xuống, nhưng đột nhiên điện thoại bên gối lại reo lên.
Tôi cầm lên, nhìn thấy một dãy số lạ gửi một tin nhắn ngắn đến: “Cường Tử, có thể làm phiền cậu buổi tối đến bôi cho chị ít thuốc không, chị đau quá không ngủ được.”
Buổi tối còn bảo tôi đi giúp đỡ, có phải có quá nhiều sự mập mờ rồi không?
Nhưng khi tôi nhớ lại đôi chân dài của chị dâu Lệ Hoa thì chỉ cảm thấy phấn khích, cả người đều kích động. Nếu lát nữa có thể sờ làn da non mềm kia một chút, có phải là quá tốt hay không?
Tôi vội vàng trả lời sẽ tới ngay lập tức.
“Cường Tử nhớ đi cửa sau, đừng để ai nhìn thấy đấy.”
Tôi thầm vui trộm trong lòng, nếu thật sự dẫn chị dâu Lê Hoa đi từ cửa sau, không phải người đàn ông của chị ta sẽ liều mạng với tôi sao?