Chuyện Tôi Với Thiếu Phụ Nông Thôn - Chương 2
Vương Hỉ Phượng nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Cường Tử, cháu cũng biết khám bệnh?”
Tôi nói nhà chúng cháu biết khám từ thời ông nội rồi, một chút cảm vặt chẳng là vấn đề gì với cháu cả, nhà cháu cũng có sẵn thảo dược, nhất định có thể trị được, nếu thím không ngại phiền toái có thể đưa đến bệnh viện trên trấn, nhưng lúc này mà đi thì đã chậm trễ không ít thời gian rồi.
Vương Hỉ Phượng không sợ chậm trễ thời gian rồi mà là tiếc tiền, con trai không có nhà thì sẽ không có xe, nếu thuê xe trong thôn, đưa đến trấn trên phải mất ít nhất hơn trăm đồng, bà ta suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định để cho tôi đi xem.
Tôi vác cái hòm thuốc của cha lên đường, cha tôi làm thầy thuốc mấy chục năm nay, trong nhà có mấy hòm thuốc, trong đó lúc nào cũng để sẵn rất nhiều loại thuốc đề phòng khi cần. Ông đã gói kĩ thuốc giảm sốt rồi, chỉ cần pha vào nước uống một hớp là có thể thấy ngay hiệu quả, nếu như vậy rồi mà vẫn không tốt lên được thì chỉ có thể đưa đi bệnh viện thôi.
Tôi đến nhà Vương Hỉ Phượng rồi lên thẳng tầng hai, trong một căn phòng trang trí như phòng tân hôn, chị dâu Lệ Hoa đang đổ mồ hôi lạnh nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng giống như bị nướng chín vậy.
Tôi nhìn một cái, lên cơn sốt như vậy không phải là sẽ hôn mê sao? Mặc dù mặt chị dâu Lệ Hoa đỏ bừng nhưng rõ ràng con ngươi chuyển động rất nhanh, chẳng thấy mơ màng tí nào.
Nhìn vẻ mặt này sao lại thấy giống như giả vờ quá vậy? Ngâm nước mùa thu dễ bị bệnh không sai, nhưng tuyệt đối sẽ không phát tác nhanh đến thế, có rất nhiều nhà đều đột nhiên phát tác vào nửa đêm, hơn nữa đặc điểm rõ rệt nhất chính là run lẩy bẩy.
Nhưng chị dâu Lệ Hoa trừ việc mặt đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi hột ra thì không có dấu hiệu run rẩy.
Trong lòng tôi chắc tới chín phần mười là chị ta đang giả vờ, đành làm bộ làm tịch bước tới sờ tay bắt mạch cho chị ta.
Chị dâu Lệ Hoa trừng tôi một cái nhưng không mở miệng, Vương Hỉ Phượng không cảm thấy có gì xấu, dẫu sao nhà chúng tôi mấy đời làm trung y, không biết bắt mạch thì chữa thế nào được?
“Cường Tử, có phải chị dâu cháu ngâm nước mùa thu mới bị sốt không?” Vương Hỉ Phượng vội vã hỏi.
Tôi gật đầu nói chắc chắn rồi, nước mùa thu này đừng nói đến phụ nữ, ngay cả thanh niên trai tráng như chúng cháu còn dễ bị bệnh, chị dâu bị sốt chính là vì ngâm nước mùa thu.
Vương Hỉ Phượng nhíu mày, tự oán trách mình một câu: “Thím không nên nghe lão Mạt nói nhăng nói cuội.”
Tôi cười nói thím à, lão Mạt ở nhà chúng cháu hai năm, tên đó chỉ biết dùng mánh lới gian trá, căn bản không học được bản lĩnh gì hết, gã chữa bệnh cũng chỉ lừa được người dân bên ngoài thôn thôi, trong thôn nào có ai tin gã, sau này thím đừng đi tìm gã khám bệnh nữa, có chuyện cứ đến nhà chúng cháu.
Vương Hỉ Phượng gật đầu cười nói: “Vậy thì tốt, có điều cha cháu hay bôn ba bên ngoài, thường xuyên không có ở nhà, người trong thôn chúng ta muốn tìm ông ấy xem bệnh cũng không tìm được.”
Tôi liền há mồm khoác lác, vậy thì đến tìm cháu, cháu cũng có bản lĩnh của cha cháu.
Trong lúc bất chợt, tôi phát hiện tay mình hơi đau giống như bị cấu một cái, tôi tỉnh bơ, nhịn một chút rồi bảo Vương Hỉ Phượng đi đun nước.
Bà ta chỉ bình giữ ấm bên cạnh nói: “Cường Tử, trong này có nước sôi.”
Tôi nói phải là nước vừa đun xong, nước này không đủ nóng, dược liệu cũng không đủ.
Vương Hỉ Phượng gật đầu một cái, nói sẽ xuống đun ngay, bảo tôi khám bệnh cho con dâu bà ta trước.
Chờ bà ta xoay cái mông to đi ra, tôi liền hỏi chị dâu Lệ Hoa đang nằm trên giường: “Chị dâu, chị náo loạn như vậy làm gì?”
Chị dâu Lệ Hoa nhìn tôi một cái liền hỏi: “Vừa rồi sờ thoải mái chưa?”
Tôi cười nói chỉ bắt mạch mà thôi, chị thật sự cho rằng em đang chiếm tiện nghi à?
Chị dâu Lệ Hoa nhìn ra bên ngoài phòng, nói: “Cường Tử, chị dâu nhờ cậu giúp một chuyện, lát nữa nhớ nói chị bị bệnh nặng, cậu có thể chữa cho chị, nhưng từ nay về sau không thể uống thuốc lung tung, cũng không thể tắm sông bừa bãi nữa.”
Tôi cười nói loại chuyện nhỏ này dễ làm thôi, nhưng chị dâu dùng cách gì mà lại khiến mặt mình đỏ bừng, còn đổ mồ hôi vậy?
Chị dâu Lệ Hoa ngượng ngùng bảo tôi đừng để ý, tôi liền buồn bực, lúc chị ta nói chuyện, sao cơ thể lại mất tự nhiên run rẩy một cái, chẳng lẽ trong chăn có cái gì huyền bí?
Tôi rất muốn vén chăn lên nhìn một chút, nhưng nhỡ may bị chị dâu Lệ Hoa mắng tôi lưu manh thì làm sao?
“Nước sôi đun xong rồi đây.” Vương Hỉ Phượng cầm một cái bình nước mở toang đi lên, còn bốc hơi nóng hầm hập.
Tôi làm bộ làm tịch lấy một bọc thuốc trong hòm ra, bảo bà ta tìm một cái chén đổ nước sôi vào, nhất định phải làm tan ra trong nước nóng.
Vương Hỉ Phượng gật đầu nói được, đi tìm một cái chén, đổ nước sôi vào đống thuốc bột, chốc lát sau mùi thuốc liền tràn ngập trong nhà.
Chị dâu Lệ Hoa sặc một cái, không ngừng ho khan, cơ thể run bần bật, bỗng nhiên chị ta a lên một tiếng.
Vương Hỉ Phượng bị dọa sợ, vội vàng chạy đến mép giường hỏi: “Lệ Hoa, con sao thế?”
Tôi vội vàng nói: “Nhất định là khó chịu, người bị sốt sẽ kêu to vì đau nhức.”
Vương Hỉ Phượng bị dọa sợ, nói từ nay về sau chắc chắn sẽ không bắt con dâu đi ngâm nước mùa thu nữa.
Tôi vội vàng nói sau này cũng không được uống thuốc lung tung, bây giờ chị ta kêu bậy kêu bạ thế này, chính là xảy ra vấn đề về thần kinh, nhất định là do uống thuốc.
Vương Hỉ Phượng vừa nghe vậy liền khó xử nói: “Không uống thuốc thì sao mà có em bé được?”
Tôi nói cho Vương Hỉ Phượng biết rằng, không mang thai được thì phải đến bệnh viện lớn kiểm tra, đây không phải là thứ mà thầy thuốc trong thôn có thể chữa được, những biện pháp kia không có tác dụng.
Chị dâu Lệ Hoa nằm trên giường rất xấu hổ, hình như lại càng đỏ mặt hơn, chị ta thừa dịp Vương Hỉ Phượng không chú ý đến, đá lông nheo với tôi, tôi nhìn vậy là biết chị ta muốn tôi đuổi bà ta đi.
Tôi gọi Vương Hỉ Phượng một tiếng “thím”, bảo bà ta đi tìm ít đá cục, thứ đó giúp hạ nhiệt nhanh, tốt nhất là lấy một chậu.
Vương Hỉ Phượng thuận miệng hỏi tôi: “Cường Tử, nhiều như vậy, thím đi đâu lấy cho cháu bây giờ?”
Tôi nói đến cửa hàng bán đồ lặt vặt trong thôn hoặc là mấy nhà bán thịt heo thịt trâu, chỉ cần là nơi có tủ lạnh thì nhất định sẽ có đá lớn.
Vương Hỉ Phượng nghe xong liền gật đầu, đi ngay xuống dưới tầng, tôi coi như là đã có thể thở phào được rồi, bèn thấp giọng hỏi chị dâu Lệ Hoa: Tại sao chị lại kêu một tiếng to như vậy, suýt nữa thì bị phát hiện?
Mặt chị dâu Lệ Hoa đầy vẻ đau khổ, nhíu mày nói với tôi: “Cường Tử, chân chị dâu bị nóng, rất đau!”
Tôi ngạc nhiên hỏi nằm trên giường mà còn bị nóng, nóng ở đâu ra?
Chị dâu Lệ Hoa xấu hổ, mặt đỏ đến mức nhỏ nước, hô hấp của chị ta dồn dập, cuối cùng vẫn từ từ đưa tay vén chăn dưới chân lên.
Tôi chỉ thấy một đôi chân dài trắng như tuyết, đầu ngón chân, bắp chân đều như ngọc vậy, hơn nữa làn da mềm mại, giống như chỉ cần đưa tay bóp một cái cũng có thể rách ra. Nhưng tôi không nhìn thấy chỗ bị bỏng, chị dâu Lệ Hoa nhắm mắt lại, từ từ dùng sức vén chăn lên, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy dưới mông chị ta, bên ngoài bắp đùi trái có một vệt màu hồng, bên cạnh còn có một cái ấm có quai, mở nắp ra, nước nóng bên trong đã làm ướt một mảng ga giường lớn bên cạnh bắp đùi.
Tôi vội vàng lấy cái ấm ra, nóng thật, còn nhìn thấy một cái quần lót màu đỏ phía trên hai cái chân dài trắng như tuyết của chị dâu Lệ Hoa.
Cái quần đó siết rất chặt, bọc chặt vị trí giữa hai chân. Tôi nghĩ lại trước đó có nhìn thấy cái mông vểnh của chị ta, lần này bị bọc lại, hình ảnh thật sự quá mê người.