Chuyện Tôi Với Thiếu Phụ Nông Thôn - Chương 1
Tôi tên là Lưu Vệ Cường, sau khi đi bộ đội về nhà thì không tìm được việc làm, chỉ có thể lái xe máy chở khách đến mấy thôn gần đó.
Hôm nay đã là ngày lập thu, khí trời cuối thu vốn nên dễ chịu, ấy vậy mà vẫn còn nóng bức như cũ, tôi chở hai hành khách mà mồ hôi ướt đẫm sau lưng, cho nên phải lái xe đến sông nhỏ sau núi để tắm.
Sau khi khóa xe dưới cây lớn, tôi mặc quần đùi chạy đến bờ sông Đại Bạch Thạch, đạp chân trần lên đá vôi trắng phơi nóng, tung người nhảy một cái xuống nước.
Cả người chìm trong nước thật sự rất thoải mái, nhưng không ngờ sau khi nhô lên khỏi mặt nước, tôi lại thấy có một người đang đứng phía trước.
“A!” Một tiếng hét sợ hãi đinh tai nhức óc của phụ nữ khiến tôi rất khó chịu.
Bình thường rất ít người đến sông nhỏ sau núi, hơn nữa bây giờ đã lập thu, theo cách nói của người dân quê thì đây là nước mùa thu, nếu tắm sẽ dễ bị bệnh.
Nhưng rõ ràng cô nàng này không tuân theo lễ giáo, lại lén lút chạy đến sông nhỏ để tắm.
“Cậu đừng có chơi trò lưu manh.”
“Tôi chơi trò lưu manh cái gì? Ôi, đây không phải là chị dâu Lệ Hoa sao?”
Tôi nhìn cô nàng đứng trước mặt, nhìn một cái liền nhận ra đây là nàng dâu Triệu Lệ Hoa của nhà Chu Xuân Binh trong thôn. Chu Xuân Binh làm chủ thầu, quanh năm suốt tháng vất vả kéo đội xây dựng đi khắp nơi giúp người ta sửa nhà, làm ăn không nhỏ nên không những xây được một cái nhà ba tầng nhỏ trong thôn mà còn mua một chiếc xe van Trường An.
Triệu Lệ Hoa xấu hổ đỏ mặt, chỉ nghiêng đầu đi và nói: “Cường Tử, quần cậu tụt kìa.”
Tôi cúi đầu nhìn một cái, thấy quần mình đã tụt xuống chỗ bắp đùi, loại quần đùi này vào nước rất dễ bị tụt, tôi lúng túng cười một tiếng, vội vàng mặc lại rồi nói với chị ta: “Chị dâu, xin lỗi nhé, em không nghĩ là sẽ có người tới tắm ở chỗ này.”
Mặt Triệu Lệ Hoa đỏ như trái táo, sắp vắt được ra nước, chị ta ngại ngùng nói: “Tôi đi trước đây, tránh để người ta nhìn thấy mà nói lời ong tiếng ve.”
Tôi thấy mất mát trong lòng, lại thấy lúc Triệu Lệ Hoa xoay người, cái đầm dài màu trắng như tuyết đã bị nước thấm ướt hoàn toàn, dính sát trên lưng chị ta, đường cong đẹp đẽ sau lưng lộ ra hẳn, cái mông cong phía dưới cũng không được che chắn, tròn trịa quyến rũ, khiến người ta hận không thể tiến lên bóp một cái.
“Cô nàng tốt như vậy mà lại đi theo Vương Xuân Binh, thật là đáng tiếc.” Tôi ghen ghét trong lòng.
Ai ngờ lại có một bà thím đi từ bờ bên kia đến, đôi mắt liếc láo liên khắp sông, há miệng hô lớn: “Lệ Hoa, con vừa kêu cái gì đấy?”
Tôi có thể nhận ra đây là tiếng của Vương Hỉ Phượng – mẹ chồng Triệu Lệ Hoa, bà thím này nổi tiếng chanh chua trong thôn, quanh năm suốt tháng không có ai chửi đổng giỏi bằng bà ta.
Triệu Lệ Hoa biến sắc mặt, vội vàng đứng trước người tôi, sợ bị mẹ chồng chị ta nhìn thấy, thuận miệng đáp lại một câu: “Mẹ, con không sao, vừa rồi đi tắm lỡ trượt chân.”
Bởi vì khoảng cách hơi xa, hơn nữa mắt Vương Hỉ Phượng không tốt, cho nên không nhìn thấy tôi, bà ta há mồm nói: “Nhanh chóng ngâm một lát nữa đi, Mạt thần y nói với mẹ, sau khi tắm nước mùa thu, về nhà uống thuốc gã cho, nhất định sẽ có thai.”
Triệu Lệ Hoa gật đầu nói: “Mẹ, con sẽ ngâm thêm, mẹ đi ra xa trông coi giúp con đi, nhỡ may người trong thôn đến thì sao?”
Vương Hỉ Phượng nói: “Được, con cứ ngâm đi, mẹ đi canh giúp con.”
Tôi đứng sau lưng Triệu Lệ Hoa, cái mông vểnh kia khiến tôi thấy khô cả miệng lưỡi, nó vừa to vừa cong, thật muốn sờ một cái quá, còn cả phần lưng mang lại cảm xúc mê người, không hề có một vết sẹo nào, da trắng như tuyết. Nếu mà cởi ra chắc chắn bên trong sẽ càng trắng nõn mê người hơn.
Triệu Lệ Hoa thấy mẹ chồng mình đi rồi thì thở phào một cái, vừa quay lại đã dán sát với mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được hô hấp của chị ta cùng với đôi môi mềm mại.
Mặt chị dâu Lệ Hoa đỏ như muốn nhỏ nước, chị ta đưa tay ra đẩy tôi một cái, thầm nói: “Cường Tử thối, còn chiếm tiện nghi của chị.”
Tôi sờ môi rồi nói: “Chị dâu, hình như em đâu có nhúc nhích, là chị đến gần em rồi xoay người lại mà.”
Chị dâu Lệ Hoa bảo tôi đi nhanh lên, lát nữa bị mẹ chồng nhìn thấy thì không hay, tôi cười nói vâng, nhưng vẫn nhắc nhở chị ta tắm nước mùa thu có thể dễ bị bệnh, đừng nghe lão Mạt nói linh tinh. Gã chỉ học y với cha tôi có một năm mà thôi, còn chẳng nhận biết được thảo dược mà dám giả thần giả quỷ khám bệnh cho người ta, cha tôi sẽ không nhận tên đồ đệ như gã đâu.
Vẻ mặt chị dâu Lệ Hoa buồn bã, chị ta há mồm nói: “Cường Tử, mẹ chồng chị ép chị đi ngâm, lát nữa còn phải về nhà uống thuốc, gần đây chị rất khó chịu, không biết có phải là bị bà ta hại ra bệnh hay không?”
Tôi cười nói hay là để em bắt mạch cho chị một chút, nếu cơ thể thật sự xảy ra vấn đề thì cũng sớm biết mà đi khám ở bệnh viện trong huyện.
Chị dâu Lệ Hoa nhìn tôi một cái, kinh ngạc hỏi tôi còn biết bắt mạch?
Tôi liền cười nói: “Nhà em bắt đầu theo nghề trung y từ thời ông nội, cha em cũng biết, sao đến đời em lại không biết được?”
Chị dâu Lệ Hoa suy nghĩ một chút rồi cũng để cho tôi xem, tôi thầm cười trộm trong lòng, làm bộ làm tịch bảo chị ta chìa tay qua đây.
Vừa cầm lấy tay chị ta, tôi đã cảm thấy vừa nhẵn vừa mềm, không hề có chút nếp nhăn nào. Chị dâu Lệ Hoa là người trong thành phố, chưa bao giờ làm ruộng, bàn tay này vừa nhỏ vừa mềm, lúc tôi đang sờ thoải mái thì đột nhiên chị ta lại rụt tay về, trừng tôi một cái, nói: “Cường Tử thối, lại lợi dụng chị. Cậu nói là bắt mạch cho người ta, rõ ràng là lợi dụng chị mà!”
Chị ta bảo tôi đi nhanh lên, đánh chết cũng không tin tôi biết khám bệnh, tôi không còn cách nào nên đành bĩu môi nói nếu sau này bị sốt thì nhất định phải gọi tôi. Thôn chúng tôi cách bệnh viện trên trấn rất xa, nếu thật sự bị sốt, sợ rằng không kịp đưa đến bệnh viện.
Tôi bơi trong Đại Bạch Thạch rồi lên bờ đi về phía cây đại thụ, lái xe máy về nhà.
Tôi đi một con đường mòn khác cho nên Vương Hỉ Phượng không hề nhìn thấy tôi.
Sau khi về đến nhà, cha tôi nhìn tôi một cái liền hỏi lại chạy đi tắm sông?
Tôi nói trời nóng đến bực mình thế này, xuống sông tắm không phải quá bình thường sao?
Cha tôi nói tắm nước mùa thu dễ bị bệnh, đừng thấy bây giờ cơ thể cường tráng, chờ đến lúc già thì tự tôi chịu.
Tôi bĩu môi nói không sợ rồi đi vào phòng thay quần áo, cha tôi nấu xong cơm bảo tôi ăn trước, ông còn phải đến thôn bên cạnh một chuyến.
Tôi hỏi ông lại đi khám bệnh miễn phí cho người ta à? Không kiếm được tiền thì nhọc lòng làm gì?
Cha tôi bảo đừng để ý, dù sao ông cũng không muốn chia tiền lời với tôi, bây giờ tôi chẳng giữ được ông.
Cha tôi lái xe máy, tôi và cơm từng miếng một, ngoài ra còn đọc báo trên điện thoại, ai ngờ rằng còn chưa ăn xong một bữa cơm, đã nghe thấy có người chạy đến trước cửa nhà kêu to: “Ông anh cứu mạng với!”
Tôi đứng dậy nhìn ra ngoài, lại là Vương Hỉ Phượng, bà thím này mặc một cái áo phông trắng, quần đùi đen, lúc chạy hai bên ngực nhấp nha nhấp nhô, rất thu hút con mắt.
Tôi thấy bà ta thở hồng hộc chạy đến cửa nhà, hỏi bà ta làm sao thế? Bị ma đuổi hả?
Vương Hỉ Phượng liếc tôi một cái liền hỏi: “Cha cháu đâu?”
“Ra ngoài khám bệnh rồi, còn lái xe máy của cháu đi nữa.” Tôi đáp một tiếng.
Vương Hỉ Phượng lau mồ hôi hột, ngực phập phồng kịch liệt, tôi nhìn mà căng cả mắt. Mặc dù bà thím này đã tầm bốn mươi nhưng ngực vẫn rất lớn, nếu có thể bóp hai cái, còn không phải sẽ thoải mái chết sao?
“Sao lại không may vậy chứ? Lệ Hoa nhà thím bị sốt, sao cha cháu lại không có ở nhà?” Mặt Vương Hỉ Phượng đầy vẻ nôn nóng.
Tôi vừa nghe thấy thì liền nhớ lại trước đó chị dâu Lệ Hoa đi tắm nước mùa thu, nhưng theo lý thuyết không thể nào phát tác nhanh như vậy chứ.
“Cha cháu không có nhà, nhưng không phải còn cháu sao? Cứ để cháu đi xem cho chị dâu một chút.” Tôi liền vỗ ngực nói.