Chuyện Tôi Với Các Người Đẹp - Chương 5: Giải quyết
Một đám côn đồ lao ầm ầm vào, Lý Quân Đào và đại ca Quách đi sau cùng. Trông cả đám người đều vô cùng nhởn nhơ, như thể chắc chắn chúng sẽ ăn được tôi luôn vậy.
Anh Hồ vỗ vai tôi: “Bình tĩnh đi nào!”
Chuyện đã tới nước này, tôi cũng không thể đi được nữa, ngồi luôn cạnh anh Hồ, nhìn chằm chằm vào Lý Quân Đào xem gã muốn chơi thế nào. Cùng lắm thì liều với nhau chứ gì.
“Thằng nhóc, mày chạy nhanh nữa đi, có nhanh được hơn bánh xe của tao không?” Lý Quân Đào kéo hai cái ghế ra, giũ cổ áo rồi cùng ngồi xuống với tên đầu cua.
“Anh muốn thế nào?” Tôi đi vòng ra sau quầy, thủ sẵn một con dao gọt hoa quả sau cánh tay.
Nhỡ phải đánh nhau thì không thể dùng đến võ thuật ở đây được, chỉ dành dựa vào món đồ trong tay tôi lúc này thôi.
“Muốn thế nào à?” Lý Quân Đào cười ha hả: “Tao muốn một cái chân của mày, một cánh tay của mày, sau đó mày cút được bao xa thì cút đi! Mẹ nó, dám léng phéng với vợ tao à! Đúng là chán sống rồi!”
Tôi lạnh lùng nói: “Anh nói sai rồi, do anh đánh vợ mà, giờ vẫn còn ra oai được như thế cơ đấy!”
“Thằng nhãi ranh, dám xen vào chuyện gia đình tao à?” Lý Quân Đào đập bàn: “Các anh em, đập hết cả người cả quán cho tôi!”
Đại ca Quách cũng quát lên: “Đập hết!”
Đám côn đồ hưởng ứng rần rần, định ra tay luôn!
“Ai dám?” Anh Hồ đột nhiên hét lên, đập bàn đứng dậy.
Giọng anh vô cùng vang dội, khiến cả đám côn đồ sợ hãi đến mức run rẩy.
“Anh Hồ, ai làm người đó chịu, anh đừng nhúng tay vào!” Tôi vội vàng nói.
Chuyện do tôi gây ra tôi không thể để anh Hồ cũng bị liên lụy được.
Anh Hồ lườm tôi và nói: “Còn giả vờ giả vịt! Cậu ngồi ngay ngắn lại cho tôi!”
Anh Hồ lôi ra từ phía sau một cái chày cán bột, mân mê trong tay, chỉ về phía mấy tên côn đồ:
“Trương Tùng là anh em tôi, có chuyện gì thì nói với tôi!”
Một tên côn đồ khoanh tay đi tới trước mặt anh Hồ và quát: “Mày là cái thá gì ở đây?”
Anh Hồ chuyển chiếc chày cán bột sang tay kia một cách dễ dàng, nện luôn vào đầu tên côn đồ đó.
Tên kia gào lên rồi ôm đầu lùi về phía sau vài bước, máu từ trên đầu chảy xuống.
“Thằng nhãi ranh, lăn lộn bao năm mà không biết lễ phép gì hết hả? Cái loại mày chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi à?” Anh Hồ lại to tiếng quát.
Sắc mặt đại ca Quách trầm xuống, hắn ta đứng dậy: “Người anh em, nóng nảy quá!”
“Một tên nhãi nhép mà cũng dám gọi tao là người anh em sao?” Anh Hồ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Rốt cuộc anh là ai?” Tên đầu cua quát.
Anh Hồ giơ chày cán bộ lên đập xuống bàn, cái gậy kêu một tiếng thật to rồi đập nát cả mặt bàn.
“Biệt hiệu của ông đây là Hồ Nhất Đao!”
“Hồ Nhất Đao?” Lý Quân Đào sững sờ rồi cười ha hả, vừa cười vừa đập bàn.
“Mẹ kiếp, thảo nào một thằng giao hàng mà cũng dám giả danh cao thủ, thì ra cái quán này còn dám giả danh nhiều thứ hơn nữa ấy chứ! Ha ha ha ha!”
Lý Quân Đào cười, Anh Hồ nhìn anh ta một cách lạnh lùng. Đại ca Quách lại trầm tư suy nghĩ, sau đó nheo mắt nhìn chằm chằm anh Hồ, như nhớ ra chuyện gì đó, hắn ta nhíu chặt lông mày lại.
Lý Quân Đào thấy vậy liền đập bàn: “Mẹ kiếp, còn đứng đó xem trò vui à? Lên đi!”
“Đợi chút đã!” Tên đầu cua hét lên.
Đám côn đồ đều dừng lại như phanh xe.
Đại ca Quách nghiêng đầu hỏi: “Đao Gia?”
Anh Hồ cười: “Còn có người biết biệt danh của tao cơ à?”
Bỗng nhiên, đại ca Quách vỗ tay hai phát, nhìn đám côn đồ dưới trướng rồi lớn tiếng: “Các anh em, đây là Đao Gia danh chấn giang hồ mười năm về trước, còn không mau chào hỏi đi!”
Đám côn đồ thấy đại ca mình đang cố pha trò nên biết ngay phải nghe lời hắn ta.
Thế là mười mấy tên đều uể oải hô: “Chào Đao Gia!”
Đại ca Quách bĩu môi: “Đao Gia, ngại quá, bọn nhãi ranh này không biết gì cả, lát quay về tôi sẽ dạy dỗ chúng sau!”
Ngoài miệng nói như thế, nhưng gương mặt hắn ta lại tràn đầy sự chế giễu.
Anh Hồ cười lạnh lùng: “Giờ cả con chó con mèo cũng dám ra đường gây sự!”
Đại ca Quách nghe xong thì thở dài: “Anh đã ở ẩn mười năm rồi, cũng không còn đụng tới đao nữa, sao giờ lại tiếp tay cho kẻ xấu chứ!”
“Hôm nay tôi phải nhất định phải lo chuyện của cái tên kẻ xấu này!” Anh Hồ nhìn đại ca Quách.
Đôi mắt đại ca Quách ánh lên sự tàn nhẫn, hắn ta cười ha hả: “Được.”
“Nếu Đao Gia đã muốn chơi thì để chúng tôi tiếp anh!” Đại ca Quách đập bàn: “Đừng có bảo là chúng tôi bắt nạt anh đấy!”
“Ha ha?” Anh Hồ cười lạnh lùng: “Muốn đánh thì ra sân sau!”
Nói xong, anh Hồ quay người, dẫn đầu đi ra ngoài. Đại ca Quách cũng đưa đám côn đồ theo, vô cùng hung dữ.
Lý Quân Đào còn ở lại phía sau, mặt đối mặt với tôi.
“Thằng nhãi ranh!” Lý Quân Đao giơ tay lên định tát tôi.
Tôi lập tức đấm một cú vào bụng anh ta.
“Anh cứ thử chửi câu nữa xem?” Tôi hét lên, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Dù bên anh Hồ có thành công hay không thì tôi cũng đã xả được nỗi bực tức rồi.
Mắt Lý Quân Đào đỏ lên, dường như gã muốn nói gì đó. Tôi lại giơ nắm đấm lên, nói: “Còn muốn ăn đấm nữa sao?”
“Mày chờ đó!” Lý Quân Đào giật mình, ôm bụng chạy ra sân sau.
Sân sau không quá lớn, cả đám không thể nhảy vào đánh cùng một lúc được.
Đối mặt với cả đám người nhưng anh Hồ vẫn đứng đó không hề lay động, cũng không hề lo lắng.
Tôi đứng bên cạnh anh Hồ, nhìn chằm chằm vào đại ca Quách.
“Đao Gia, hôm nay danh tiếng cả đời của anh sẽ phải kết thúc ở đây, đừng trách anh em tôi, ai bảo anh ngáng đường chúng tôi.” Đại ca Quách khẽ cười khẩy, nói với vẻ bình chân như vại.
Đại ca Quách còn đang chế giễu thì anh Hồ đã ra tay.
Thoắt cái, anh Hồ đã lao tới trước mặt đại ca Quách.
Đám côn đồ hoảng hốt rối rít gào lên.
“Bà nội mày, muốn chết à!”
“Mẹ kiếp, các anh em, đập nó một trận! “
“Cút ngay!”
Nhưng anh Hồ làm như mắt mù tai điếc, một vật sáng loáng ánh bạc trên tay anh bay về phía người đại ca Quách.
Đám côn đồ vô cùng kinh ngạc, không kịp phản ứng lại.
Còn đại ca Quách cứ ngơ ngẩn tại chỗ.
Khi ánh sáng bạc vừa được thu lại, tôi nhìn đại ca Quách mà suýt nữa bật cười.
Tóc hắn bị xém mất một góc, thành kiểu đầu hình âm dương.
Áo hắn bị cắt ngổn ngang lộn xộn, toàn là lỗ hổng, nhưng lại không hề chầy da xước thịt một chút nào.
Nhưng tên khác đồng thời gào thét định xông lên, tôi sợ anh Hồ không thể địch lại số đông, đứng chắn luôn trước mặt anh ấy: “Muốn đánh thì đánh tao này!”
“Dừng tay!” Đại ca Quách hét lên: “Hôm nay tôi nhận thua, Đao Gia, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Tôi nhìn thoáng qua, phát hiện đại ca Quách đã mặt mũi trắng bệch, hơn nữa còn không ngừng run rẩy, hắn thực sự quá sợ hãi. Nếu những nhát dao vừa rồi không được ngắm chuẩn, giờ chắc chắn hắn đã đầm đìa máu rồi.
Anh Hồ khẽ gập cổ tay, cây dao nhỏ trên tay anh ấy lại xoay một vòng rồi cắm vào đúng bên trong tay áo của bộ đồ đầu bếp.
“Thằng nhóc thối tha, đi làm việc đi!” Anh Hồ đá vào mông tôi.
Sau đó, anh chỉnh lại chiếc mũ đầu bếp thật ngay ngắn, cười tươi với đại ca Quách: “Chúng mày có thể ra ngoài bằng cửa ngách, tao cũng không giữ tụi mày lại ăn cơm nữa!”
Tôi và anh Hồ cùng quay lại quán cơm. Vừa vào tới nơi, chúng tôi đã nghe thấy đại ca Quách hét ầm lên ở sân.
“Cả hai cứ đợi đấy!”
Mãi sau, sân sau nhà mới không còn tiếng động nữa.
Tôi hơi lo lắng hỏi: “Anh Hồ, anh không sao chứ?”
Anh Hồ trở tay đánh luôn vào gáy tôi: “Thằng nhóc thối tha, cậu thấy trông tôi giống người bị làm sao không?”
“Không giống!”
Yên lặng trong chốc lát, tôi nói: “Xin lỗi anh Hồ, tôi đã gây phiền phức cho quán rồi!”
“Mẹ kiếp, đằng nào cậu cũng làm rồi, đừng nói mấy câu vô dụng này nữa!” Anh Hồ đập bàn: “Cần làm gì thì làm đi, bình thường ra ngoài phải cẩn thận chút, làm việc chăm chỉ vào, có gì thì cứ gọi tôi!”
Thấy anh Hồ giành lo hết mọi việc, tôi lại cảm thấy yên tâm.
Vừa nãy, anh ấy chỉ dựa vào một con dao mà đã đánh đuổi được bọn chúng rồi.
Nghĩ tới đây, tôi lại càng yêu mến anh Hồ hơn: “Anh à, năm đó anh cũng cừ vậy hả?”
“Em có thể xem dao của anh không?”
Anh Hồ sừng sộ: “Cút ra chỗ khác chơi!”