Chuyện Tôi Với Các Người Đẹp - Chương 4: Câu cá
Trước khi mất, mẹ tôi từng nói với tôi, đừng tranh giành với người thành phố, tôi không phải là đối thủ của họ, cứ sống và kiếm tiền một cách đoàng hoàng là được rồi.
Khi đó bà còn khóc và bảo, rằng bố tôi đầy bản lĩnh thì đã sao? Cuối cùng không phải cũng mất mạng mà đổi lại chỉ có tiếng oan đó sao?
Khi tới Thượng Hải, tôi nhớ rất kỹ lời mẹ tôi dặn, vất vả mệt mỏi chút cũng chẳng sao, cứ sống một cách đoàng hoàng là tốt nhất.
Dù sao cũng rất ít người như Tóc Đuôi Ngựa. Hơn nữa người ta lại là người giàu, chỉ muốn sống cuộc sống chơi bời thôi chứ cũng chẳng có gì ác ý với tôi cả.
Trưa hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài ship đồ ăn thì điện thoại trong quán vang lên.
Anh Hồ nhận điện thoại, nói vài câu rồi quay ra bảo tôi: “Thằng nhóc này được đấy, người ta chỉ định cậu giao hàng đó!”
Lại còn thế nữa cơ à?
Anh Hồ vào trong bếp một lát rồi mang ra hai đĩa đồ ăn, để vào hộp đựng thức ăn để giao đi. Tôi cũng lập tức đóng gói chúng lại một cách thành thạo.
Anh Hồ liếc nhìn tôi, thản nhiên nói: “Người gọi điện là nữ đó, cậu giao nhanh lên nhé, đừng có nhìn thấy gái là không thoát ra được, nhớ về nhanh còn làm việc đấy!”
Tính cách anh Hồ rất thẳng thắn, nhưng không hề xấu tính.
Tôi cũng đồng ý rồi ra khỏi cửa.
Tôi còn không thèm dính dáng tới phụ nữ ấy chứ, giao thêm được một suất thì tôi có thể kiếm thêm chút tiền! Tôi cũng đâu phải thằng ngốc chứ.
Địa chỉ giao hàng lần này là một ngõ nhỏ ở gần đây.
Sau khi vào ngõ, chạy quanh hai vòng, tôi vẫn không tài nào tìm được số nhà ghi trên hóa đơn, gọi điện cho số máy đó cũng không liên lạc được.
Khi đang chuẩn bị quay lại quán, ngẩng đầu nhìn lên, tôi chợt thấy có hai tên cao to vạm vỡ đang đứng chắn ở đầu ngõ. Chúng nhìn chằm chằm vào tôi và cười lạnh lùng.
Có gì đó không ổn!
Tôi quay lại, đi về phía đầu kia của ngõ nhỏ.
Kết quả là ở lối ra đằng kia cũng có hai tên đang đứng khoanh tay nhìn tôi.
Mấy kẻ này vừa nhìn đã biết là xã hội đen, những vùng da lộ ra ngoài đều chi chít hình xăm.
“Thằng nhãi, mày còn muốn chạy đi đâu hả?” Một tên trọc đầu đứng đối diện, có vẻ như là người dẫn đầu, đi về phía trước. Bước đi của hắn khoan thai, còn gương mặt thì vô cùng u ám.
“Tôi có thù hằn gì với mấy người sao?” Tôi hơi ngẩn ra.
Ngày nào tôi cũng chỉ đi giao đồ ăn thôi, không gây thù oán với ai cả!
“Có thù hằn gì đâu, anh em tao mới gặp mày lần đầu thôi!” Tên đầu trọc cười ha hả.
“Vậy thế này là vì chuyện gì?” Tôi lùi về phía sau, đầu óc bắt đầu tư duy linh hoạt.
Ngõ nhỏ này có tới ba lối ra.
Sau lưng tôi vài mét nữa có một con ngõ khác.
“Vì chuyện gì ư?” Tên đầu trọc cười: “Rồi mày sẽ biết thôi!”
Đột nhiên hắn ta lao về phía tôi, giơ nắm đấm vào sát mặt tôi.
Tôi lùi lại phía sau vài bước, tránh nắm đấm ấy, lớn tiếng nói: “Anh định làm gì?”
“Thằng nhóc, mày gây thù thuốc oán với người ta rồi.” Tên đầu trọc hét to: “Lên!”
Mấy tên côn đồ còn lại cũng lôi dao găm ra đâm về phía tôi.
Trông tôi dễ bắt nạt lắm à?
Tôi nổi giận, bước thẳng lên, khẽ trùng đầu gối xuống, đấm vào bụng tên đầu trọc.
Tên đầu trọc gào lên rồi ngã xuống đất, không thể nào dậy nổi nữa.
Tôi lại giơ chân phải lên đá, đây chính là chiêu “nhanh chân” trong Đàm Thoái Quyền.
Ba tên côn đồ hoàn toàn không kịp phòng bị, cả dao găm chúng mang theo cũng bị tôi đá bay.
Tôi đã luyện võ chân nhiều năm như vậy, đối phó với bốn năm tên cũng không có vấn đề gì.
Tôi đi tới trước mặt tên đầu trọc và nắm cổ áo hắn ta, hỏi: “Ai sai mày tới đây!”
Tên đầu trọc nhìn tôi một cách dữ tợn, sau đó nhanh chóng thay đổi thái độ: “Anh Quân, anh ra được rồi đó, thằng nhãi này tay chân rắn chắc lắm!”
Tôi đá bay tên đầu trọc, quay đầu lại nhìn.
Lý Quân Đào, chồng của chị Lâm, và một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cắt đầu cua cùng bước đến, phía sau còn khoảng hơn chục tên nữa. Mẹ kiếp, hóa ra là gã!
“Thảo nào, một thằng giao hàng mà lại dám chọc ngoáy chuyện gia đình tao!” Lý Quân Đào tỏ vẻ chế giễu: “Giỏi đánh đấm lắm hả?”
Sắc mặt Lý Quân Đào bỗng trầm xuống, gã chỉ vào tôi và nói: “Cánh tay mười nghìn, chân hai mươi nghìn! Đại ca Quách, phải nhờ anh rồi!”
Tên đầu cua, cũng chính là đại ca Quách lên tiếng: “Các anh em nghe thấy chưa? Ông chủ Lý đã ra giá rồi, có bản lĩnh thì đến mà lấy!”
Xem ra tên đầu cua mới là thủ lĩnh của đám đầu trộm đuôi cướp này.
Mười mấy tên côn đồ sau lưng hắn ta đều mắt long sòng sọc lên, gào thét lao về phía tôi.
Nhưng người khôn ngoan không thể chỉ thấy khó khăn trước mắt, tôi vội quay đầu chạy đến lối rẽ ở cạnh đó.
Đồng thời, tôi cố sức ném hộp thức ăn về phía Lý Quân Đào.
Gã không tránh kịp, những món ăn còn đang nóng hổi đập vào khiến gã gào thét điên cuồng.
Tôi lấy hết sức bình sinh ngoặt vào chỗ ngã rẽ.
Mẹ kiếp!
Tôi văng tục.
Lại là một ngõ cụt.
Tôi chợt quay lại nhìn, thì thấy Lý Quân Đào đang đứng ở đầu ngã ba với vẻ mặt đầy chế giễu.
Sau gáy gã vẫn còn vương một cọng rau, gã nói với vẻ mặt dữ tợn: “Thằng nhãi ranh, chạy nữa đi! Chạy đi!”
Mẹ nó chứ! Đúng là một đám xấu xa.
Thảo nào lại chọn chỗ này.
Mười mấy tên côn đồ chen chúc vào ngõ nhỏ, rút dao găm lao về phía tôi.
Tôi từ từ lùi lại, mắt nhìn xung quanh.
Ngõ này có tường cao khoảng ba mét.
Trong nháy mắt, tôi đã thầm ra quyết định.
Bỗng nhiên tôi lao về phía trước, đồng thời hét lớn.
Đám côn đồ không ngờ tôi lại kích động như thế nên hơi sửng sốt.
Tôi quay người lại, leo lên bức tường ở cuối ngõ.
Bao nhiêu năm luyện võ quả không uổng phí. Nhìn thấy bức tường ngay trước mắt, hai chân tôi đã leo lên như leo núi, sau đó tiếp tục trèo thêm vài bước, cơ thể lao mạnh lên trên. Khi hai tay bám được vào mép trên của tường, tôi nhanh chóng bật người sang phía bên kia.
Sau lưng tôi vang lên tiếng gào thét của đám xã hội đen.
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ nó!”
“Thằng nhãi đó…”
Tôi đổ mồ hôi, đứng từ trên cao nhìn xuống quát: “Mẹ chúng mày ấy!”
“Mẹ nó, thằng nhãi ranh, mày có giỏi thì xuống đây mau!” Đám côn đồ nổi giận.
Tôi cũng giận dữ: “Ông đây không rảnh tiếp chúng mày nhé!”
Tôi xoay người nhảy xuống khỏi tường, nhưng vẫn nghe thấy tiếng chửi bới ở đầu bên kia.
Sau khi xuống khỏi tường thì tôi lại đi một vòng rồi chạy về quán.
Anh Hồ đứng ở cạnh quầy hút thuốc, nhìn thấy tôi thì cau mày hỏi: “Cậu nhảy xuống vũng bùn hay sao thế?”
Tôi lấy lại bình tĩnh, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ rối bời, nhưng hôm nay chắc tôi không thể tiếp tục ở đây được nữa rồi.
“Anh Hồ, tôi phải đi đây, phiền anh nói lại với dì tôi một tiếng, tôi đã gây chuyện rồi, ở lại quán tiếp thì sẽ liên lụy tới dì ấy.” Tôi thở phì phò rồi nói hết ra. Đang chuẩn bị đi ra cửa sau để thu dọn đồ đạc thì anh Hồ lại đập bàn quát: “Ngồi xuống!”
Tôi nhìn anh Hồ, ánh mắt anh thực sự vô cùng đáng sợ.
“Anh Hồ, có lẽ lát nữa họ sẽ tới đây!” Tôi cuống cuồng.
“Tôi bảo cậu ngồi xuống, không hiểu tiếng người à?” Anh Hồ giận dữ: “Thằng nhóc này, cậu gây sự xong thì muốn trốn hả? Để tôi ở lại mang tiếng oan thay cho cậu à?”
Tôi nghe xong cũng nổi giận: “Anh Hồ, anh nói gì vậy chứ? Nếu không phải sợ liên lụy tới dì thì tôi chẳng thèm chấp cái đám đầu đường xó chợ đó đâu!”
“Chà chà! Thế cậu bỏ chạy thì hào hiệp lắm hả?” Anh Hồ lại nghiêng đầu nhìn tôi.
“Nếu không thì phải xử lý thế nào?” Tôi tức giận đến nỗi phải đập bàn: “Tôi đánh họ một trận thì sau này họ sẽ đến trả thù. Anh có muốn cửa hàng của dì tôi buôn bán được nữa không đây?”
Anh Hồ nhìn tôi, sau đó cười ha hả: “Được rồi, coi như là cậu biết điềy đấy!”
Tôi thấy chẳng có gì thú vị cả, đứng dậy định rời đi.
Kết quả là đúng lúc này, cửa quán cơm lại bị đánh “ầm” một tiếng, mở ra.