Chuyện Tôi Với Các Người Đẹp - Chương 3: Giai thoại giao hàng
Khi đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng chạm vào mảng da thịt căng bóng của chị, cảm xúc vô cùng tuyệt vời trào dâng trong tôi. Phong cảnh đồi núi chập trùng ngay trước mặt, chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào!
Tôi không biết mình làm như thế có đúng hay không, nhưng ngửi thấy mùi thơm của người phụ nữ, toàn thân tôi khô nóng, cảm thấy xúc động vô cùng.
Hương thơm dịu dàng, cùng cảm giác mịn màng khi khẽ chạm tay vào khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một người phụ nữ, lại còn là người phụ nữ đẹp nhất Tomson Riviera!
Đúng lúc toàn thân tôi đang nóng lên, đầu óc trống rỗng thì điện thoại di động vang lên.
Tôi giật nảy mình, túa mồ hôi lạnh.
Lấy điện thoại ra xem, tôi mới thấy hóa ra là anh Hồ – đầu bếp chính của quán cơm – gọi đến.
Khi tôi nhận điện, anh Hồ mắng cho tôi một trận.
Anh bảo tôi ship thức ăn mà mãi không chịu về, có phải chết ở ngoài luôn rồi không, mau chóng về làm việc ngay,…
Tôi vội vàng trả lời.
Không thể nào chọc vào anh Hồ được. Bởi dì tôi không có ở đây, mọi thứ trong quán đều theo ý anh cả.
Nhưng khi tắt điện thoại, nhìn chị Lâm ở đối diện, tôi lại lúng túng.
Gương mặt chị Lâm lộ rõ sự tức giận.
“Tiểu Trương, tôi không ngờ, cậu cũng là người như thế.” Hơi thở của chị Lâm vô cùng gấp gáp, bộ ngực phập phồng.
“Tôi… tôi váng đầu quá, xin lỗi chị Lâm, xin lỗi!” Tôi thực sự căm ghét chính bản thân mình. Hóa ra vừa nãy ý của chị Lâm không phải là ngầm đồng ý, sao tôi lại hiểu lầm như thế chứ?
Yên lặng một lúc lâu, chị Lâm mới nói: “Được rồi, sau này… cậu nhớ cẩn thận chút!”
Nghe thấy thế, trong thâm tâm, tôi lại thực sự rất cảm động. Sao tôi lại tệ hại như thế chứ, đi bắt nạt một người phụ nữ hiền thục như vậy.
“Cậu đi đi! Tôi muốn nghỉ ngơi!” Chị Lâm phất tay, nói với giọng mệt mỏi.
Tôi đành phải rời khỏi đó.
Vừa vào quán cơm, tôi đã nhìn thấy anh Hồ đang ngồi hút thuốc ở một chiếc bàn, vẻ mặt rất khó chịu.
“Mẹ nó chứ, ship đồ ăn thôi mà cũng lâu thế sao! Sinh cả con luôn được rồi đó! Tới đây!” Anh Hồ gõ bàn.
Tôi nhanh nhẹn đi tới và ngồi xuống, cúi đầu không dám nhìn anh.
Anh Hồ là đầu bếp chính trong quán, tài nghệ rất cừ khôi, nhưng tính khí lại nóng nảy.
“Cậu đến quán cơm làm việc là để kiếm tiền nuôi bản thân, không phải là để làm đại gia! Tôi nể mặt dì của cậu, nhưng cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Nước bọt anh Hồ bắn lung tung, giọng anh kẻ cả, ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi.
“Anh Hồ, xin lỗi anh, thực sự là vừa rồi tôi có chút việc nên về muộn.”
“Nói láo, cậu thì có chuyện khỉ mốc gì chứ?”
Tôi vừa nhìn đã biết không giải thích là không xong được. Vậy nên, tôi nói cho anh biết một chút về chuyện của chị Lâm.
Anh Hồ lại hít một hơi thật sâu, liếc nhìn tôi, phà khói vào mặt tôi và cười nói: “Sao? Muốn học người ta, làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Lúc đầu tôi thực sự cảm thấy có lỗi với anh Hồ. Nhưng khi thấy anh nói giọng chế giễu như vậy, tôi lại khó chịu: “Anh Hồ, vậy nếu gặp phải những chuyện như thế này thì anh sẽ chỉ đứng yên nhìn thôi sao?”
“Ôi trời ơi mẹ ơi,thằng nhãi ranh như cậu còn định lên lớp tôi sao?” Anh Hồ đứng dậy, đập một tay vào sau gáy tôi: “Mau đi làm việc đi, không giao đồ ăn thì cậu cứ chờ mà ăn phở ngó đi!”
“Tôi biết rồi!” Tôi đứng lên, cứng rắn đáp trả lại, sau đó tới quầy lấy thức ăn đã được đóng gói cẩn thận.
Tôi mang những gói thức ăn đã được đóng gói ấy ra ngoài, khi đi qua chỗ anh Hồ thì nghe thấy anh nói: “Nếu cứ làm như thằng nhãi cậu thì có lẽ tôi đã chết từ mười năm trước rồi.”
Tôi sững người lại, cúi đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ, anh Hồ nói như vậy là có ý gì.
Nhưng nghĩ được ra ngay chuyện này thì chắc chỉ có thần thánh mà thôi.
Đến nơi, tôi lấy một hộp cơm ra, đối chiếu lại địa chỉ trong đơn hàng mới thì phát hiện, anh Hồ còn viết thêm một tờ giấy ghi chú.
Nhìn nội dung trong đó, bỗng tôi trợn tròn mắt lên.
Anh ta bảo tôi nói với người nhận đồ ăn rằng: “Nghe nói dạo này chị đang bỏ bữa, chúc chị giảm béo vui vẻ, ăn nhiều chút nhé!”
Anh Hồ còn ghi chú lại như thế, vậy người đặt món với người nhận chắc không phải cùng một người.
Tôi liền lau nó đi. Trong hộp thức ăn là một miếng gà rán vừa mới ra lò, tôi cứ gõ cửa rồi nói với người nhận như thế thì liệu có bị đánh không?
Nhưng tôi lại không thể không giao hàng, thế nên tôi đành cắn răng lên tầng trên.
Người nhận là một cô gái rất xinh đẹp, cô ta buộc tóc đuôi ngựa dài ở phía sau.
Tôi đưa hộp thức ăn cho cô ta, sau đó đọc theo tờ giấy ghi nhớ.
Cô gái ấy vừa nhận dồ ăn đã tối sầm mặt lại, bảo tôi đợi một lát, rồi quay đầu vào nhà cầm điện thoại, mở Wechat lên và nói: “Đồ chết tiệt, mày muốn trù ẻo bổn công chúa có phải không?”
Con gái bây giờ toàn tự xưng là bổn công chúa cả, không thể dây vào được!
Bên kia trả lời lại, sau đó cô gái này tức giận đến nỗi mắng luôn một câu.
Lúc này tôi mới biết, chắc hai người là chị em bạn bè, rảnh rỗi quá thì trêu đùa nhau chút thôi. Nhưng nghe nội dung câu chuyện của hai người, có thể thấy họ có vẻ ganh đua với nhau, chứ không phải là bạn thân bình thường.
Trái tim phụ nữ thâm sâu khó lường, tôi cũng không dám xen vào chuyện này.
“Chúc chị dùng bữa ngon miệng.” Nói xong vài lời sáo rỗng, tôi chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc ấy, cô gái buộc tóc đuôi ngựa lại gọi tôi lại.
“Vào đi.” Cô ta mở cửa ra.
“Hả?” Tôi sững sờ.
“Tôi bảo anh vào đi! Làm sao thế? Khách hàng không phải là thượng đế sao?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giận dữ nói.
Đúng vậy, phải như vậy mà, cô như thế này thì thành luôn mẹ nó thượng đế rồi còn gì!
Tôi khẽ lầm bầm trong lòng, rồi đi vào nhà. Tôi thực sự bị hoa mắt bởi căn phòng được thiết kế đồng bộ theo phong cách Châu Âu ấy.
Mẹ kiếp, lại là một người giàu có.
“Cởi quần áo của mình ra cho bổn công chúa!” Cô gái ấy hắt cằm về phía tôi.
“Cái gì?”
“Tôi bảo anh cởi quần áo của mình ra, nghe không hiểu à?” Cô gái ấy nhíu mày.
Cô ta định làm gì?
Nhưng tôi không thể chọc vào những gia đình trong khu chung cư này được. Không còn cách nào khác, tôi đành cởi áo khoác ngoài ra.
“Cởi tiếp đi! Nhanh lên!” Cô gái giục giã, lao luôn tới cởi quần áo tôi.
Tôi cũng cuống cuồng vừa tránh né vừa nói: “Tôi… tôi không phải là người… tùy tiện!”
“Anh đang nghĩ linh tinh gì thế?” Cô gái ấy nói: “Cởi trần ra, chống đẩy mấy cái để tôi chụp ảnh gửi cho cái đồ xấu xa kia, cho cô ta biết là tôi cũng có bạn trai! Để cái đứa ế dài cổ như cô ta ghen tị thôi!”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói với giọng đầy ác ý.
Người này thì chế giễu người kia cần giảm béo, người kia lại chế giễu người này là đồ ế dài cổ.
Những cô gái này, thực sự khiến người khác bó tay.
Tôi còn đang sững sờ thì cô gái buộc tóc đuôi ngựa giận dữ nói: “Sao? Anh chọc tức tôi rồi giờ coi như không có chuyện gì đấy à?”
Trời ơi, đúng là chỉ có đồ ngu mới đi nói lý lẽ với phụ nữ, tôi đành cởi luôn cả áo dài tay ra.
“Ôi! Dáng người cũng đẹp đó chứ!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn chằm chằm vào cơ thể của tôi.
Từ nhỏ tôi đã luyện võ nên cơ thể không có chút mỡ thừa nào, không phải nói khoác chứ cơ ngực, cơ bụng tôi đều có cả.
“Nào, nằm xuống đi!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời, lôi một chiếc thảm tập yoga ra, bảo tôi làm tư thế chống đẩy.
“Bắt đầu đi!” Cô ta giơ điện thoại lên, bắt đầu quay xung quanh khi tôi tập.
Tôi cũng không biết cô ta đang chụp ảnh hay quay phim, dù sao cô ta cũng đi xung quanh tôi mấy vòng.
Sau đó cô ta nằm xuống, ghé sát gương mặt xinh đẹp của cô ta vào tôi: “Tiếp sau đây là trò chơi có độ khó cao hơn, anh phải mạnh mẽ vào đó!”
Trời ơi, từ nhỏ tôi đã vô cùng mạnh mẽ rồi!
“Tôi lên nhé!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng nói.
Sau đó tôi cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng được đặt lên lưng mình.
Ở phía sau lưng, có hai khối mềm mại kề sát vào tôi.
“Tiếp tục đi!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói.
Cô ta đang bảo tôi chơi trò chống đẩy có người ngồi ở trên.
Tôi chỉ đành cắm đầu chống đẩy tiếp.
Nói thật, cô gái này rất nhẹ, cũng chỉ trên dưới năm chục kilogram. Cứ coi như tôi đang vác một bao cát thôi, không có gì khó khăn, vậy nên tôi vẫn tiếp tục chống đẩy.
Tôi thấy cô ta đang giơ gậy tự sướng lên, hình như đang tám chuyện qua cuộc gọi thoại.
Những lời cô gái ấy nói cứ bay thẳng vào tai tôi.
“Tiểu Đề Tử, nhìn thấy chưa, người đàn ông mới của bổn công chúa đấy!”
“Nhìn có ngon lành cành đào không?”
“Một đống cơ bắp cho cậu lóa cả mắt luôn!”
“Nói cho đứa FA như cậu hay nhé, mỗi đêm chúng tôi đều làm bảy lần liền! Bổn công chúa chỉ cần sờ cơ bụng của anh ấy là đã lên đỉnh rồi!”
Tôi vẫn đang chống đẩy, nghe những lời điên cuồng của cô ta thì bụng nóng như đang bị thiêu đốt. Cậu nhỏ của tôi bắt đầu ngẩng đầu, đầu óc tôi đã hiện lên cảnh tượng như lời cô ta nói.
Mông cô gái này đúng là ngon lành, dán chặt vào lưng tôi, vô cùng ấm áp. Hơn nữa, mùi hương trên cơ thể cô ta cứ sộc thẳng vào mũi tôi. Tất cả lỗ chân lông của tôi đều mở ra, từ đầu tới chân đều vô cùng thoải mái.
“Được rồi, xong việc rồi đó!” Sau khi call video xong, cô ta xuống khỏi lưng tôi.
“Vậy tôi đi đây!” Đã sai lầm một lần, giờ tôi liền mặc luôn quần áo lại tử tế và định rời khỏi đó.
“Chờ chút đã!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa gọi tôi lại: “Bình thường anh hay tập gym lắm à?”
“Tôi tập võ từ nhỏ!”
“Anh biết võ hả?” Mắt cô gái buộc tóc đuôi ngựa sáng bừng lên, tôi lại thầm run rẩy, xem ra đây không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
“Làm gì vậy?” Tôi vô cùng đề phòng.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi vòng quanh tôi vài vòng rồi bỗng nhiên dựa vào người tôi, vén áo phông tôi lên.
Bụng tôi mát lạnh, vô thức tránh về phía sau.
Nhưng cô gái ấy lại tóm được thắt lưng tôi. Cô ta cắn môi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua những múi cơ trên bụng tôi.
Trong nháy mắt, tôi nổi hết da gà lên.
“Này, chàng trai!” Cô ta cười như không cười nói: “Một đêm anh mấy lần thế?”
Tôi ngơ ngẩn luôn.
Phụ nữ bây giờ đều thoáng như vậy sao? Hỏi thẳng chuyện đó luôn hả?
“Dù sao bổn công chúa cũng vừa mới chia tay, hay là để bổn công chúa bao anh nhé!” Ánh mắt cô ta bỗng vô cùng mập mờ: “Một tháng ba mươi ngàn, mỗi tối hai lần là được.”
Miệng lưỡi tôi khô khốc, nuốt nước bọt rồi lắp ba lắp bắp: “Tôi…”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bật cười, khẽ đẩy tôi ra: “Đùa với anh thôi, không ngờ anh lại ngây thơ như thế!”
Mẹ nó… đủ lắm rồi.
“Chúc chị dùng bữa ngon miệng!” Tôi lầm bầm rồi xoay người rời đi.
“Suy nghĩ cho kỹ nhé!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa còn nói với theo phía sau.
Suy nghĩ cái đầu cô ấy!