Chuyện Tôi Với Các Người Đẹp - Chương 2: Chữa trị vết thương
“Mày!” Chồng Chu Lâm Chỉ vào tôi: “Cứ chờ đấy!”
Nói xong, anh ta dẫn hai tên côn đồ rời khỏi đó.
Chị Lâm nằm co quắp trên sàn, chậm rãi oằn mình lại, ôm đầu gối khóc hu hu.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Dáng Chu Lâm rất đẹp, mặt mũi xinh xắn, sống trong chung cư cao cấp. Không thể ngờ được chị lại lấy phải một gã hèn hạ như thế.
Trước giờ tôi thực sự luôn xem thường những kẻ giàu có, ai nấy như chó đội lốt người vậy, đều lừa gạt hãm hại người khác để lấy tiền.
Nhưng nhìn dáng vẻ của chị Lâm, tôi đã hiểu ra, người giàu cũng có nhiều dạng khác nhau.
Chi Lâm khóc một lúc thì nhìn tôi với ánh mắt đỏ hoe: “Tiểu Trương, cậu về đi, mấy ngày tới cậu nhớ cẩn thận nhé, Quân Đào nhỏ nhen lắm đấy.”
Lý Quân Đào có lẽ chính là chồng của chị ta.
Tôi cười ha hả: “Không sao đâu chị Lâm, không đụng vào anh ta được thì tôi vẫn còn chạy được mà!”
Tôi nói vậy thôi chứ cũng thầm bực mình.
Nếu tôi chỉ thân cô thế cô thì có lẽ còn có thể vờn anh ta chút. Nhưng nhỡ anh ta tra ra được quán ăn của dì tôi, thì e rằng sẽ phiền phức vô cùng.
Mẹ kiếp, tôi chỉ đành phải ra vẻ cụp đuôi lại thôi.
Chị Lâm vịn vào tường đứng dậy, vẫy tay tôi: “Cậu về đi!”
“Chị Lâm, chị có ổn không?”
“Tôi không sao!” Chị Lâm gật đầu.
Hết cách rồi, tôi và chị cũng không quen thân gì, tôi không tiện xen vào quá nhiều chuyện của chị.
Nhưng tôi vừa đi đến cửa thì đã nghe thấy tiếng “bụp”.
Nhìn lại, tôi thấy chị Lâm đã ngã ra đất.
Tôi vội vội vàng vàng đỡ chị dậy, trán chị toàn là mồ hôi, răng cũng nghiến chặt lại.
“Chị Lâm, chị sao thế?”
“Đau quá!” Chị chỉ vào bụng mình, khẽ cắn môi, nước mắt tuôn rơi. Chị nói nhỏ: “Đau quá đi mất.”
Lúc đó sống mũi tôi cay xè, cái xã hội chó chết này, để cho một người phụ nữ phải chịu bao nhiêu đau khổ như vậy.
“Chị Lâm, để tôi xem cho chị.” Đã đến nước này thì tôi không thể đi được, nhỡ không may bị thương ở trong cơ thể thì sẽ mất mạng như chơi.
Có lẽ thực sự quá đau nên chị Lâm cũng không khăng khăng nữa, bảo tôi dìu chị vào phòng ngủ, cúi mặt, nằm xuống giường.
Trong phòng ngủ có mùi hương thoang thoảng, bức tường màu hồng phấn. Trên cửa sổ là một bức tranh đáng yêu, sàn phòng sạch sẽ, có thể thấy đây là căn phòng chị Lâm định giành cho con gái mình.
“Tôi sẽ ấn nhẹ nhàng, chỗ nào đau thì chị kêu nhé.”
“A! Tiểu Trương… đóng… đóng cửa nhà trước đã.” Bỗng chị Lâm hơi bối rối.
Tôi khẽ than thầm, người phụ nữ này như chú chim non sợ cành cong, có vẻ chị đã chịu rất nhiều khổ cực.
Quần áo ở nhà của chị Lâm rất mỏng manh, dán chặt trên lưng chị. Khi tôi nhẹ nhàng giơ tay lên sờ, chị lại khẽ run lên.
Những nơi tôi ấn tay vào đều vô cùng ẩm ướt, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Tôi vô cùng tức giận, như vậy thì chị phải đau đớn đến mức nào chứ.
“Chị Lâm, chỗ nào đau thì chị kêu lên nhé.” Tay tôi cũng bắt đầu run rẩy.
“Ôi!” Chị Lâm kêu hừ hừ.
Tôi sờ tay lên eo chị: “Chỗ này có đau không?”
“Hơi hơi…”
Tôi ấn tay lên mấy huyệt và xương ở hai bên.
“Còn chỗ này thì sao?” Tôi khẽ ấn mạnh.
“A! Đau quá!” Chị Lâm lập tức kêu lên.
Tôi thấy vậy thì dịch từ eo chị lên trên một chút, tim đập thình thịch: “Chị, chỗ này hơi nguy hiểm! Tôi…”
“Tôi phải vén áo lên mới thấy được.” Tôi nói thẳng.
Một lát sau, chị Lâm gật đầu.
Tôi nhẹ nhàng vén bộ quần áo mặc ở nhà của chị Lâm lên.
Đập ngay vào mắt tôi là một mảng da thịt trắng nõn.
Lúc đầu tôi nghĩ mình sẽ nổi lên dục vọng. Nhưng khi tôi vén áo lên, để lộ tấm lưng trần của chị:
“Mẹ kiếp!” Tôi không nhịn được nữa mà văng tục.
“Có phải chị… bị thương rất nặng không?” Chị Lâm hơi do dự, tôi có thể nhận ra sự sợ hãi của chị.
“Không có gì đáng ngại.” Tôi khẽ tiện miệng an ủi.
Nhưng thực sự là tôi đang muốn phát điên lên được.
Lý Quân Đào đúng là một gã súc sinh.
Chỉ còn một chút da ở phần hông chị Lâm là còn lành lặn, dịch lên trên một chút, mảng lưng chỗ xanh chỗ tím, không thể tìm được chỗ nào còn nguyên vẹn cả. Ở giữa lưng có có hai vết thương hở, hình như là do bị roi hay đồ vật gì đó quất vào.
Không những thế, hai bên sườn chị Lâm cũng toàn chỗ xanh tím, tôi chỉ cần nhìn là biết đó là vết bàn tay.
“Chị chờ một lát, tôi xuống tầng dưới mua ít cồn và bông y tế.” Tôi nhẹ nhàng kéo áo của chị Lâm xuống rồi định đi ra ngoài.
Chờ một chút.” Bỗng chị Lâm gọi tôi lại: “Trong ngăn kéo bàn trang điểm… có đấy!”
Nghe xong, đầu óc tôi trống rỗng. Khi bước đến chỗ ngăn kéo bàn trang điểm, thấy rõ những thứ bên trong, nước mắt tôi tuôn trào ngay lập tức.
Đàn ông vốn không dễ dàng rơi lệ!
Bàn trang điểm của những người phụ nữ khác toàn là đồ trang điểm như son môi, chì mày. Họ luôn chỉ mong ngày nào cũng có thể trang điểm cho mình thành người đẹp nhất thế gian.
Nhưng trong ngăn kéo bàn trang điểm của chị Lâm lại toàn là bông băng, cồn y tế, salonpas, dầu tan máu bầm, băng urgo cá nhân…
Nhìn cảnh này, có thể dễ dàng tưởng tượng được bình thường chị phải sống như thế nào.
Tôi nổi điên nắm chặt tay lại, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Tìm được chưa?” Chị Lâm nằm sấp hỏi tôi.
“Tìm thấy rồi.” Tôi khẽ lên tiếng: “Tôi bôi dầu trị thương cho chị nhé, để chị có thể lưu thông máu.”
Chị Lâm thở phào nhẹ nhõm, từ từ xoay người nằm sấp lại.
Tôi lại vén áo chị Lâm lên lần nữa, đổ một lượng dầu ra tay rồi chà hai tay cho nóng lên. Sau đó, tôi mới nhẹ nhàng bôi dầu lên da chị Lâm.
“Ưm!” Chị Lâm bỗng kêu lên thành tiếng, khiến miệng và lưỡi của tôi khô nóng.
Hơn nữa, ngón chân của chị còn co lại, bàn chân trắng nõn khẽ run nhè nhẹ.
Tôi cương lên một cách nhanh chóng.
“Cậu sao thế?” Chị Lâm nghiêng đầu hỏi tôi.
“Tôi không sao!” Tôi cố nuốt nước bọt.
Hình như bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Tôi đành cắm đầu xoa bóp tiếp.
Chị Lâm bắt đầu khe khẽ kêu rên, nhưng càng xoa tôi càng thấy không ổn.
Giọng chị bắt dầu trở nên… nói như thế nào nhỉ… có vẻ hơi lạ. Tiếng chị rất trầm, hơn nữa hơi thở còn phập phồng, như thể chị đang vừa đau khổ lại vừa hưởng thụ.
Trái tim tôi lại loạn cào cào cả lên.
Chị Lâm khoảng chừng ba mươi tuổi, vừa đúng thời điểm người phụ nữ trở nên quyến rũ nhất. Tay tôi kéo từ trên dọc theo sống lưng xuống dưới, xoa đều dầu nóng lên da chị.
Tay tôi lúc ấy cũng được xoa toàn bộ từng thớ da thịt phía sau lưng của chị.
Tôi có cảm giác cơ thể của chị Lâm vẫn cứ căng thẳng, còn tóc gáy thì dựng đứng cả lên.
Tôi cảm thấy hơi khác thường.
Nhưng nói thật là cơ thể chị đẹp khủng khiếp.
Muốn biết đẹp hay không thì cứ nhìn vào phần eo là hiểu.
Phần eo chị Lâm, bắt đầu thắt lại từ vị trí hai phần ba lưng, ở giữa, duyên dáng xuôi xuống phần hông, tiếp đó, đường cong eo dần đầy đặn hòa vào với bộ phận cơ thể bên dưới.
Dịch xuống dưới nữa là hình quả lê hoàn hảo, giữa hai chân chị còn có một khe suối, có lẽ là hình trái tim. Dù quần áo ở nhà của chị rất rộng rãi, nhưng vẫn không thể nào che khuất được những đường cong ấy, khiến giờ phút này đôi môi tôi như đang bốc hỏa vậy.
Nói thế này vậy, thực ra chỉ cần là đàn ông, nhìn từ góc độ của tôi thì sẽ tự động nghĩ đến một cảnh tượng không thể nói thành lời, sẽ liên tưởng đến cảnh hai tay chống vào hông chị.
“Tay… của cậu!” Bỗng chị Lâm dịu dàng lên tiếng.
“Tay của tôi?” Tôi khôi phục lại tinh thần, phát hiện tay của mình đang sờ đến chỗ dưới nách của chị Lâm, nơi đó hơi nhô lên, gần ngay với phần mềm mại nhất của người phụ nữ.
Chị Lâm bỗng vặn vẹo người, từ từ lật người lại, nắm chặt tay tôi và đỏ mặt.
“Cậu nói xem… cậu… có phải cậu cố tình không?” Chị Lâm cắn môi, hai mắt đỏ ửng, như đang sắp khóc vậy.
“Tôi…” Tôi không thể nói nên lời.
Hơi thở của chị Lâm càng trở nên hỗn loạn, hai má đở ửng, đôi mắt như đang trào dâng… khát vọng.
Chị… thích kiểu người như tôi sao?
Đầu tôi như muốn nổ tung, mơ màng giơ tay lên xé quần áo chị.