Chuyện Tôi Với Các Người Đẹp - Chương 1: Bạo lực gia đình
Người ta nói gần như không thể nhìn thấy gái đẹp trên đường phố Thượng Hải, bởi những cô gái đẹp thực sự, nếu không ngồi trong xe thì cũng được nuôi dưỡng trong những khu chung cư cao cấp.
Quanh quán cơm nhỏ mà tôi làm việc toàn là các khu chung cư vừa và cao cấp, đặc biệt là khu chung cư đối diện với quán, được gọi là “Tomson Riviera ”.
Ngoài việc giá cả không thể so sánh với “Tomson Riviera ” ra, dù là tốc độ phủ xanh hay đồng bộ chung cư ở đây cũng đều thuộc vào hạng nhất. Đương nhiên gái đẹp trong đó cũng là nhất.
Có lẽ, ai có chút kiến thức cũng đã biết tôi đang nói đến địa điểm nào rồi.
Tôi tên Trương Tùng, mười chín tuổi, là một nhân viên giao thức ăn, thường xuyên chạy ra chạy vào mấy khu chung cư ấy. Và thực sự, tôi cũng đã từng gặp được mấy cô nàng xinh đẹp tuyệt trần tại đó.
Ở chung cư đối diện có một người phụ nữ ngực bự khoảng chừng ba mươi tuổi, tôi thường gọi chị là chị Lâm. Trong một năm qua, có lẽ tôi đã giao thức ăn cho chị khoảng hơn chục lần, lần gần nhất là ngày hôm qua.
Hôm qua, khi tôi giao đồ ăn đến cửa nhà thì chị Lâm đang quỳ trên sàn chịu đòn, người đánh chị là chồng của chị.
Mới nhìn lướt qua thôi, tôi đã bị người ta đuổi ra ngoài.
Tôi cực kì khinh thường mấy gã đàn ông động tay động chân với phụ nữ, nhưng đó là chuyện nhà người ta, tôi chẳng thể xen vào được.
Buổi trưa hôm nay, chị Lâm lại gọi đồ ăn đến.
Vừa gõ cửa, tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi.
“Tiểu Trương… nhờ cậu mở nắp hộp cơm giúp tôi.” Trán chị Lâm tím bầm, trông cánh tay trái của chị có vẻ không ổn lắm.
Cánh tay ấy thõng xuống như người bị liệt vậy.
Tôi vừa thấy vậy đã không kìm được, bèn nói: “Chị Lâm, chị thế này… không ổn lắm, có phải tay chị bị trật khớp rồi không?”
Khi tôi vừa nói xong câu đó, nước mắt chị Lâm liền trào ra,
Chị nói rằng Tiểu Trương à, hôm qua cậu cũng nhìn thấy hết rồi đấy, tôi cũng không giấu cậu làm gì. Bây giờ tôi thậm chí còn chẳng dám nằm, đau đến mức muốn chết.
Ngoài kia, mặt trời đang chói chang. Chị Lâm mặc đồ ở nhà rất mát mẻ, quần áo bằng cotton, ngực chị còn lộ ra một mảng trắng nõn.
Chị chỉ hơi xoay người là tôi có thể nhìn thấy ở giữa có một khe sâu, đủ để khiến tất cả đàn ông đều phải đắm chìm trong đó.
Bộ ngực của chị tối thiểu cũng phải là size 36D. Hơn nữa vóc dáng chị Lâm không cao lắm, là kiểu người có da có thịt nhưng không quá mũm mĩm. Quan trọng là chị còn rất xinh đẹp, gương mặt lại nhỏ nhắn đáng yêu.
Mẹ kiếp, chồng chị có bị đần không vậy? Có vợ đẹp như thế này mà cũng xuống tay được sao? Nếu chị là vợ tôi thì chắc chắn tôi đã chết mê chết mệt trên người chị rồi.
“Chị Lâm, để tôi đưa chị đi bệnh viện.”
“Không được!” Chị Lâm nghe thấy vậy thì luống cuống: “Anh ấy… chồng tôi về nhà mà không nhìn thấy tôi thì… thì sẽ hỏng bét.”
Mẹ nó, tôi thực sự tức giận khi không thể đánh cho gã một trận, đồ không ra gì!
“Chị Lâm, còn nhiều thời gian mà, mạch máu và dây thần kinh các cơ sắp không chịu được nữa rồi, cánh tay chị sẽ hỏng mất thôi!” Tôi hơi sốt ruột.
“Không đi! Tôi không đi đâu!” Chị Lâm lại khóc, nhưng vẫn cắn răng nhất quyết không chịu ra khỏi nhà.
“Nếu không thì thế này đi!” Tôi cũng đau đầu luôn: “Chị Lâm, để tôi nắn lại khớp cho nhé.”
Chị Lâm nghe vậy, cũng không khóc nữa: “Tiểu Trương, cậu biết làm sao?”
“Chị Lâm, tôi đã học võ được một thời gian rồi, có thể tự xử lý được những chấn thương kiểu như thế này. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi!” Tôi vỗ ngực bảo đảm.
Tôi nghĩ lại việc bản thân đã luyện võ kham khổ từ nhỏ, vất vả như thế, vậy mà giờ lại đang dùng nó chỉ để chăm sóc người khác. Thế này, bảo tôi bình tĩnh được mới là lạ đấy!
“Vậy…” Chị Lâm nhìn tôi đầy mong chờ: “Tôi phải làm thế nào?”
“Chị chỉ cần nghe lời tôi là được.”
Tôi đặt chị Lâm ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng nắm lấy tay chị.
Vừa chạm tay vào, lòng tôi đã rung động. Cơ thể chị Lâm rất mềm mại.
Trong khi tôi còn đang thất thần như thế, cậu nhỏ của tôi đã có phản ứng.
“Tiểu Trương… cứ để như thế này thôi à?” Bỗng chị Lâm hỏi.
“Không phải… tôi phải xác định được vết thương trước đã.” Mặt tôi đỏ bừng cả lên, vừa nãy tôi mới chỉ chạm vào thôi, còn chưa chạm đến cùi chỏ.
Lấy lại bình tĩnh, tôi lần theo cánh tay của chị lên đến cùi chỏ, đúng là trật khớp rồi.
Chồng chị có còn là đàn ông không vậy? Đánh vợ đến nỗi trật khớp luôn, mẹ nó chứ!
“Chị Lâm, chị ráng chịu đau chút nhé!” Tôi nói.
“Ừm!” Chị Lâm khẽ hừ hừ bằng giọng mũi. Như muốn mượn chút sức lực từ tôi, cánh tay còn lại của chị nắm lấy cánh tay tôi và chị nhích người gần lại chỗ tôi.
Tôi thực sự thấy thảm lắm rồi.
Chưa nói đến mùi nước hoa trên người chị Lâm vội. Quan trọng là bộ ngực mềm mại của chị Lâm lại vừa hay chạm đúng vào chỗ cánh tay tôi, sau đó dừng lại.
Chị không mặc áo lót.
Trái tim tôi giật thót cả lại, cơ thể của chị chỉ cách da tôi một lớp quần áo mặc ở nhà vô cùng mỏng manh. Hơn nữa, chị Lâm còn đang thở dốc ngay bên tai tôi.
Mông tôi lại lùi về phía sau. Nếu không làm vậy thì trò hề của tôi sẽ bị lộ, tôi sẽ mất hết cả mặt mũi mất.
Tôi nắm lấy cùi chỏ của chị Lâm, hai tay đặt trong tư thế một kéo một đẩy.
“Rắc” một tiếng giòn tan, khớp xương đã quay lại vị trí ban đầu.
“Ưm!” Chị Lâm kêu lên đầy yêu kiều.
Khi nghe thấy tiếng kêu đó, đầu tôi sục sôi chỉ trong nháy mắt. Âm thanh ấy luôn làm đàn ông không thể kiềm chế được, khó nén lại mà liên tưởng đến cảnh khi một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau.
Vừa đúng lúc này thì cửa mở ra, tôi quay đầu nhìn lại. Chồng chị Lâm đứng ngay trước cửa ra vào, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Tư thế của tôi và Chị Lâm hơi mập mờ, như thể đang ôm nhau vậy.
Xong rồi! Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không rửa hết tội.
“Mẹ kiếp, Chu Lâm, cô dám léng phéng sau lưng tôi!” Chồng chị gào ầm lên, lao đến đạp vào ngực tôi.
Vừa thấy gót chân gã hạ xuống, tôi đã tự lùi ra cách xa chị Lâm khoảng hai ba mét.
Tôi đã luyện võ nhiều năm, nếu lần này bị gã đánh gục thì thà tôi đi tự tử luôn cho rồi.
Lúc này tôi mới phát hiện ra chồng chị Lâm còn dẫn theo hai tên côn đồ.
“Chúng mày đánh nó đi!” Chồng chị Lâm chỉ vào tôi và hét lên: “Đánh chết tao chịu.”
Hai tên đó lao đến chỗ tôi.
Chồng chị Lâm lại giật tóc chị, thô bạo kéo chị ra ngoài cửa.
Chị Lâm gào lên cầu xin tha thứ.
Lửa giận của tôi phút ấy cũng trào dâng.
“Nhãi ranh, muốn ăn đòn à?” Hai tên côn đồ hùng hổ giơ tay định cho tôi một cái bạt tai.
Tôi cúi đầu tránh khỏi chúng, lùi về sau vài bước, khiến hai tên côn đồ phải chạy quanh phòng.
Giờ tôi thực sự rất muốn dần cho chúng một trận để chúng nằm bẹp luôn.
Nhưng tôi hả hê rồi thì quán cơm phải làm sao đây?
Chủ quán cơm là dì họ hàng xa của tôi. Trước khi mất, mẹ đã gửi gắm tôi cho dì ấy.
Tôi cũng chỉ mới gặp dì một lần.
Sau khi xuống tàu, dì đưa tôi đến thẳng quán cơm này, bảo bếp trưởng dìu dắt tôi.
Tôi mà gây chuyện thì còn có thể chạy trốn. Nhưng dì tôi đã có lòng tốt thu nhận tôi, tôi không thể nào ăn cháo đá bát được.
“Đừng đánh cậu ta, tôi và… Tiểu Trương… không có gì hết!” Chị Lâm lên tiếng cầu xin.
“Không có gì? Ôm ấp như thế mà bảo là không có gì à?” Chồng của Chu Lâm lại tát cho chị một cái.
“Anh dừng tay lại!” Tôi hét lên: “Đánh phụ nữ thì có giỏi giang gì chứ?”
“Mẹ kiếp? Mày léng phéng với vợ tao mà còn lên giọng với tao à?” Chồng Chu Lâm cười lạnh.
“Anh nói năng đàng hoàng chút đi!” Tôi đẩy hai tên côn đồ ra, nhưng gần như không thể nào kìm nén được lửa giận trong lòng.
Cái thứ chỉ biết ra oai mà đứng còn không vững thế này, tôi chỉ cần đạp một phát là xong.
“Chu Lâm, thằng bồ nhỏ bé của cô cũng hào hiệp quá nhỉ.” Chồng chị Lâm nhìn tôi, giật tóc chị, khiến chị hét lên đau đớn.
“Mẹ nó, tôi và chị Lâm không có gì hết.” Tôi nổi giận: “Tôi đến giao đồ ăn, nhân thể nắn lại khớp cho chị ấy.”
“Ái chà chà, lại còn đa tài nữa chứ!” Chồng của Chu Lâm lại khiêu khích chế giễu: “Giao đồ ăn? Mày có tin tao sẽ khiến mày không thể làm ăn buôn bán được ở bất kì chỗ nào không?”
Tôi lạnh cả sống lưng. Đây chính là điều tôi lo lắng nhất, không thể để liên lụy đến dì tôi được.
“Nắn khớp à? Chu Lâm là vợ tao, đừng nói trật khớp, dù nó có bị tao đánh chết cũng không đến lượt mày lo đâu.” Chồng Chu Lâm đột ngột vả cho chị Lâm một bạt tai.
“Thằng nhãi, tao lại đánh nó đấy. Không phải mày hào hiệp lắm à, lại mà đánh tao đi!” Gã đàn ông ngang ngược nhìn tôi: “Ở Thượng Hải, một thằng nhãi con như mày muốn kiếm được tiền thì phải biết luồn cúi như một con chó, đã hiểu chưa?”
Mẹ nó chứ!
Tiếc là tôi chỉ có thể thầm gào thét trong lòng thôi.
“Có vẻ vẫn đau lòng nhỉ.” Chồng Chu Lâm cười lạnh lùng rồi đá vào bụng chị, chị hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
“Lại đây mà đánh tao đi! Lại đây này!” Chồng Chu Lâm cười đắc chí: “Mày dám đụng vào một ngón tay của tao thì tao sẽ dìm cả tám đời tổ tiên nhà mày xuống.”
Tôi cố gắng cắn chặt răng nhưng không dám bước một bước nào cả.
Đồ khốn kiếp, một ngày nào đó tôi sẽ khiến gã phải chuốc lấy hậu quả!
Hình như chồng Chu Lâm đã mất hứng, gã giật tóc chị kéo lên, nhìn tôi chằm chằm sau đó nhẹ nhàng nói: “Vợ yêu à, chúng ta chia tay trong hòa bình được không nào? Cứ phải làm rùm beng đến mức này sao?”
Chu Lâm đau đớn lắc đầu: “Không liên quan… gì… đến Tiểu Trương hết!”
Chồng chị lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: “Tôi cho cô hai ngày, chuẩn bị sẵn hồ sơ ly hôn đi, nếu không tôi sẽ khiến cô và thằng bồ nhỏ bé của cô cùng phải nhảy xuống sông Hoàng Phố đấy!”