Chồng Ma Của Em - Chương 5: Tại sao làm phiền tôi
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào!” Sự tuyệt vọng khiến tôi như vỡ òa và hét lên, “Anh là cái quái gì vậy! Làm ma thì hay lắm sao! Chỉ biết bắt nạt phụ nữ. Trong số những con ma chắc chắn anh chỉ là một con ma tầm thường mà thôi. Là con ma vừa xấu vừa lùn vừa nhăn nheo! Vốn dĩ không phải là đàn ông! À không, là một con ma nam! Thậm chí còn không bằng tên thái giám!
Lời tôi còn chưa nói xong thì anh ta đã siết lấy cổ tôi, xoay mặt tôi đối diện anh ta: “Tôi không phải là đàn ông? Rất nhanh thôi tôi sẽ cho em thấy, tôi có phải là đàn ông hay không!”
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, trước đó tôi còn nghĩ anh ta chỉ là một vũng máu mơ hồ, mắt thì bị lòi ra một nửa, miệng mở to, hàm răng sắc nhọn. Nhưng khi nhìn rõ được khuôn mặt anh ta khiến tôi thật bất ngờ, anh ta có đôi lông mày rậm, đường nét thanh tú, khuôn mặt của anh ta khó mà có thể hình dung thành lời. Ngay cả những minh tinh ngày nay cũng không đẹp trai như thế. Nếu như không nhìn vào đôi mắt màu xanh lá cây của anh ta thì sẽ không ai nghĩ anh ta là một con ma.
Nỗi sợ hãi trong lòng giảm đi chút ít, nhưng vẫn còn run rẩy và hỏi: “Tại sao anh lại luôn làm phiền tôi như vậy? Sống đến giờ tôi chưa từng làm điều gì sai trái chứ đừng nói là giết người, có phải là anh tìm nhần đối tượng rồi không?”
Anh ta nhìn tôi rất lâu khiến cho da đầu tôi tê dại cả đi, sau đó anh ta nói, “Em vốn dĩ là người phụ nữ của tôi.”
Cái gì? Tôi nghe không hiểu: “Phiền anh nói rõ hơn ra được không?”
Anh ta không trả lời tôi. Đột nhiên anh ta đưa tay nắm lấy ngực trái của tôi. Đau quá. Tôi cảm thấy một nửa cơ thể như bị tê liệt. Tôi kêu lên nhẹ, anh ta nói:”Tôi đánh dấu rồi đấy, lát nữa gặp nhé.”
Anh ta nói xong, một cơn gió lạnh thổi qua, và anh đã biến mất.
Con ma++++++++ đó không hề cưỡng ép, điều đó khiến tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn, căn phòng thì quá tối, tôi còn không biết cái mà anh ta gọi là đánh dấu trên người tôi là cái gì, và tôi không hiểu câu ‘Em vốn dĩ là người phụ nữa của tôi’ của anh ta là có ý gì. Chẳng nhẽ trên cái thế giới này thật sự có kiếp trước kiếp sau? Lẽ nào kiếp trước tôi và anh ta là một đôi nên ở kiếp này anh ta tới tìm tôi?
Không, tôi chỉ mới 19 tuổi, tôi muốn sống để tận hưởng thế giới này!
Căn phòng trở lại sự tĩnh lặng vốn có, tôi không biết có phải là do đã từng nói chuyện với ma hay không, hay là do một nguyên nhân nào khác, tóm lại ngay bây giờ khi đối diện với căn phòng ma mị và người chết đang nằm trên giường kia nhưng tôi lại không hề có chút sợ hãi nào cả.
Mấy ngày về trước thôi, tôi vẫn là một người vô lo vô nghĩ. Tôi cũng đã xem tiểu thuyết kinh dị và phim kinh dị, nhưng đó chỉ là thú vui tiêu khiển. Tôi cũng đã từng xem những bài viết về một số người gặp ma, ma nhập và đủ thứ kỳ lạ trên đời. Thậm chí tôi còn cười nhạo chuyện ấy, nó đúng là những điều thật vớ vẩn, nhưng tôi không ngờ rằng hôm nay đây, tôi không chỉ gặp ma, nhìn thấy ma, nói chuyện với ma, mà còn để… con ma đó hôn đến hai lần. Tôi biết chuyện này sẽ không thể nói với ai khác được, khó mà mở lời, mà cũng chẳng ai tin.
Con ma đó nói rằng anh ta sẽ trở lại sau, vậy anh ta muốn làm gì?
Đợi một lát … Có phải ý anh ta là đến lúc 0h, khi mà kết duyên âm?
Tôi đoán như thế rồi bất giác ngủ thiếp đi, không biết là đã thiếp đi bao lâu nữa. Tôi chợt nghe thấy tiếng mở cửa, và có ai đó bước vào, bất ngờ tỉnh dậy, tôi thậm chí còn ngủ trong căn phòng kinh khủng này!
“Kiểm tra nó.” Bà mẹ tên ngốc bật đèn lên nói.
Ánh đèn rực sáng, tôi vô thức nhìn xuống ngực trái thì thấy có dấu năm ngón tay màu máu bên ngực trái tôi. Lúc nãy bị đau như thế, tôi còn nghĩ có lẽ da tôi sẽ bị rách. Nhưng không hề, cũng không hề có dấu vết thương, Năm dấu vân tay này giống như những vết bớt.
Hai người giúp việc cũng nhìn thấy dấu tay đó, sau đó họ báo với bà Vương: “Thưa phu nhân , trên ngực cô ta có dấu tay!”
Bà Vương đi tới và nhìn vào ngực tôi. Có một chút sợ hãi trong mắt bà ấy rồi bà ta nhanh chóng đi ra ngoài. Một lúc sau thì có những tiếng bước chân bước tới. Tôi nghe thấy tiếng của ông thầy bên ngoài: “Đầu tiên hãy mặc váy cưới cho cô ta.”
Váy cưới?
Người giúp việc đưa cho tôi một chiếc váy cưới màu đỏ bằng giấy.
Sau đó thầy pháp sư, bố mẹ của tên ngốc và bố mẹ tôi bước vào. Bà Vương nói với ông thầy về dấu tay màu máu trên người tôi. Ông ta nói: “Vậy là chúng ta có thể chắc chắn rằng linh hồn của con trai bà đã quay về rồi, nhận hàng xong, có lẽ đã rất vừa lòng với hôn lễ này. ”
Hàng ư? Tôi là người chứ không phải món hàng! Còn nữa, con trai của các người có quay lại sao? Đến là một con ma khác chứ không phải con các người!
Bà Vương hoàn toàn tin tưởng ông thầy pháp sư kia, tin tưởng ông ta vô điều kiện, sùng bái ông ta như thần thánh, trên môi cười liên tục: “Sắp đến giờ rồi, thưa Thầy, chúng ta có phải nên…”
“Đúng thế, chuẩn bị tiến hành tổ chức hôn lễ thôi.” Ông thầy pháp sư đó phất phất tay, sau đó nói với tôi: “Hãy nhớ, chỉ cần hoàn thành xong việc kết hôn, người nhà họ Vương sẽ tha cho cô, cho nên nếu muốn sống để rời khỏi đây thì cô hãy phối hợp cho tốt. ”
Cũng có thể tôi và các người hôm nay sẽ phải chết ở đây.
Tôi nhớ con ma nam kỳ lạ đó gật gật đầu với ông thầy pháp sư, cũng mặc định là đồng ý với họ.
Ông thầy cho người cởi trói giúp tôi, bị trói tận năm tiếng đồng hồ, chân tay tôi dường như tê liệt cả, chỉ có thể từ từ di chuyển.
“Lên giường.” Ông thầy chỉ vào giường nói: “Nằm bên cạnh con trai họ Vương.”
Tôi liếc về phía giường, tên Vương ngốc nghếch vẫn mở to mắt, đồ chết không nhắm mắt, nó khiến tôi hơi rùng mình. Hai người giúp việc kéo tôi nằm xuống giường. Tôi không muốn làm loạn gì nữa, tôi nghiến răng rồi từ từ nằm bên cạnh anh ta.
Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo của người chết bên cạnh mình, tôi nhìn vào những ngọn đèn trên trần nhà, nhấp nháy, nhấp nháy, nhấp nháy và nhấp nháy. Tôi luôn cảm thấy trên ngọn đèn kia có thêm vài sợi tóc nhưng rồi chớp mắt thì nó lại biến mất.
Chắc là ảo ảnh vì tôi quá sợ nên mới xuất hiện chăng.
Ông thầy tay cầm một tấm lụa đi qua bắt tôi cầm một đoạn màu đỏ và tên ngốc kia cầm lấy đoạn màu trắng.
Ông thầy bắt đầu niệm, ông ta đọc ngày giờ sinh của tên ngốc trước rồi đọc đến ngày giờ sinh của tôi thì dừng lại, Sau đó ông ta nói, “Đồng Đồng, sinh vào ngày 15 tháng 07 năm XX âm lịch.”
Ngày 15 tháng 07 âm lịch là ngày Cổng Môn Quan đóng lại. Mọi người lấy ngày này là ngày lễ cô hồn.**
(**) Lễ cô hồn: còn được gọi là lễ vu lan, lễ báo hiếu, một số nước Á Đông, ngày lễ này thường được tổ chức vào ngày 15 tháng 7 (Âm lịch), để tỏ hiếu với cha mẹ, ông bà và cũng để giúp đỡ những linh hồn đói khát.
Tôi sinh ra đúng vào lễ cô hồn.
Cuối cùng, ông thầy pháp sư nói: “Hôm nay, Vương Trạch và Đồng Đồng , hai nhà đều vô cùng hạnh phúc. Người và ma sẵn sàng yêu nhau, và họ kết hôn âm với nhau, không rời xa nhau.”
Không rời xa nhau.
Bốn từ này xuất hiện, khiến cho bầu không khí trở nên cực kỳ lạnh. Tôi cảm thấy nhiệt độ trong phòng đã bắt đầu giảm, đã ba lần phải trải nghiệm nó và biết rằng khi nhiệt độ giảm xuống, con ma đó sẽ lại đến.
Tôi vô tình nghiêng đầu và thấy rằng tiếng chuông ngoài cửa sổ đứng yên, hoàn toàn bất động, nhưng những chiếc lá trên cây trong sân cách đó không xa lại bị gió thổi tung. Các cửa sổ vẫn bị khóa. Đợi đã! Hết bùa rồi? Tôi nhớ khi tôi muốn chạy trốn, tôi đặc biệt chú ý đến các cửa sổ. Trước khi đóng cửa sổ lại, trên đó đều có dán bùa, nhưng bây giờ… bùa đâu hết rồi?
Mọi người trong phòng dường như không nhận ra điều khác thường này, ông thầy thì vẫn đang niệm thần chú. Tôi cảm thấy đầu mình hơi nặng nề và bỗng dưng trở nên mơ hồ. Một lúc sau tôi nghe ông thầy nói,
“Đến giờ bái đường rồi! Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!”
Khi phu thê giao bái, thì chiếc váy cưới bằng giấy mà tôi đang mặc đột nhiên bị xé nát .