Chàng bảo vệ đào hoa - Chương 5: Biến dị
Trương Gia Dịch, hai mươi mốt tuổi, đến từ Đông Sơn, thân cao mét bảy chín, nặng bảy mươi cân, mười hai tuổi học trường thể thao, luyện qua đấu vật và võ truyền thống, mười sáu tuổi rời trường đi tìm việc làm, từng làm thợ điện, tài xế taxi.
Bố: đã chết.
Mẹ: qua đời.
“Bố mẹ chết rồi?” Hứa Linh Điệp cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Trương Gia Dịch điền vào cột bố mẹ có điểm khác biệt rõ ràng, chỗ cột bố thì tùy tiện ghi “đã chết”, nhưng mẹ lại ghi “qua đời”, hai từ mặc dù cũng ý nghĩa, nhưng chữ “chết” lại có vẻ cực kỳ tùy tiện, không tôn trọng.
“Vâng, còn có một cô em gái đang học trong thành phố…”
Trong hồ sơ đơn giản, cột cuối cùng có ghi em gái học đại học, nhưng không viết tên cụ thể.
“Nếu là như vậy, thì anh ấy đang làm việc kiếm tiền cho em gái học đại học? Ừ, mặc dù có chút xấu xa, nhưng con người cũng không tệ lắm.” Hứa Linh Điệp đóng hồ sơ của Trương Gia Dịch lại, nghĩ một lúc rồi đột nhiên gọi điện thoại cho phòng nhân sự.
“Chờ khi nào bảo vệ Trương Gia Dịch nghỉ phép xong, các người thông báo cho anh ta kiêm chức thợ điện, phụ trách thay đổi nguồn điện kém trong khác sạn.”
“Vậy còn tiền lương thì tính thế nào?” Trưởng phòng Lâm bộ phận nhân sự kính cẩn nói.
“Tiền lương của Sử Công bao nhiêu?” Hứa Linh Điệp hỏi.
Trưởng phòng Lâm trả lời: “Một tháng mười tám triệu.”
“Anh ta kiêm chức, vậy tính chín triệu ba đi, tiền lương bảo vệ không đổi. Các người thông báo cho phòng tài vụ.” Hứa Linh Điệp nói xong liền cúp máy, sau đó khẽ hừ một tiếng: “Tổng giám đốc tôi đây sẽ không chiếm tiện nghi của anh, mười tám triệu một tháng, đủ trả lại bún cay thập cẩm cho anh rồi nhỉ?”
Đương nhiên, lúc này Trương Gia Dịch không biết tổng giám đốc Hứa xinh đẹp đã bắt đầu trả lại phần ân tình cho anh.
Sau khi Trương Gia Dịch nhận ba mươi triệu ở phòng tài vụ, thì không tới bệnh viện, cũng không về ký túc xá, mà đi ra ngân hàn trước, sau đó gửi vào thẻ hai mươi bảy triệu.
Đây là tiền anh gửi cho em gái học đại học, anh không muốn em gái chịu ấm ức, không muốn vì nhà nghèo mà em gái kém người ta một bậc, đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng của em gái đều phải tốt.
Sau khi gửi xong, anh mới chạy về ký túc xá, khóa trái cửa, ký túc xá không phải chỉ mình anh ở, có điều những người khác đang trực bạn, mà không trực ban cũng ra ngoài chơi.
Sau khi anh khóa chặt cửa, liền lập tức nhắm mắt lại, sau đó loại ý thức kia lại xuất hiện lần nữa, toàn bộ ký túc xá, thậm chí cả gầm giường mà anh dùng mắt thường cũng không thấy rõ đều hiện lên trong ý thức của anh.
Anh nhắm mắt đi về trước mấy bước, chui vào gầm giường mở ra cặp da của đông nghiệp, đưa tay vào trong sờ mó, một hộp bao cao su liền bị moi ra.
“Đúng là có, thực sự nhìn thấy!” Trương Gia Dịch kích động vô cùng, vậy mà anh có thể thông qua ý thức phát hiện đồ vật không thấy được, có thể nhìn xuyên thấu cặp da, giống như chụp x-quang.
“Mẹ ơi, đây có phải là mang nghĩa mình nhắm mắt lại là có thể thấy được tổng giám đốc Hứa xinh đẹp mặc đồ lót màu gì không?” Trương Gia Dịch nghĩ đến điểm này thì cả người run lên, hưng phấn đến suýt nữa thì hét to.
“Ừm, đừng nóng vội, đừng nóng vội, xem có thể nhìn thấu chính mình không đã rồi nói.” Anh hít sâu một hơi, sau đó soi thử chính mình, tập trung tinh thần.
Sau khi tập trung tinh thần, ý thức nhanh chóng xuyên qua áo ngoài của anh, nhìn thấy áo lót, đồ lót, ý thức lại tiếp tục xuyên thấu vào trong cơ thể anh.
Sau một lát, anh thấy được một người toàn máu, huyết dịch chảy xuôi, trái tim lớn đang nhảy nhót, nhìn thấy phổi có hơi đen, thậm chí anh còn nhìn thấy cặn bã trong ruột của mình.
“Đột biến, đột biến, ông đây đột biến rồi, a đây là cái gì?” Đúng vào lúc đang kích động, anh đột nhiên phát hiện vô số dây thần kinh bên trong đại não, vậy mà nhiều hơn một đường, nhìn kỹ lại thì đường dây đó từ trên xuống dưới đều có giọt máu, giống tế bào, xuyên vào hình thành một chuỗi giọt máu giống như kẹo hồ lô, to chừng hạt đỗ tương, thẳng tắp đi lên, một mực đè vào trán.
“Đây là thứ gì?” Trương Gia Dịch giật nảy mình, anh hoàn toàn không ngờ, trong đầu của mình lại có một đường xâu giọt máu như vậy? Cho nên anh giật mình kêu lên, trong đầu ngoại trừ dây thần kinh và não, sao lại có thể giọt máu kiểu này?
“Không đúng, giọt máu phía dưới cùng là màu trắng, những cái khác đều là màu đỏ…” Trương Gia Dịch có chút hoang mang, không rõ tình huống gì, chẳng lẽ bị điện giật mà ra à?
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…” Trương Gia Dịch đếm từ dưới lên số giọt máu, tổng cộng chín mươi chín cái, cộng thêm giọt màu trắng kia, vừa đủ một trăm cái
“Tiêu rồi, cái này là cái quái gì chứ?” Mặt Trương Gia Dịch có chút trắng bệch ra, tay run lên, người bình thường tuyệt đối không có giọt máu thế này tồn tại.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, con mắt tiếp tục nhắm, ý thức chuẩn bị tiến sâu vào bên trong giọt máu màu trắng kia, xem rốt cuộc có gì trong đó.
“Phù!” Hít sâu liên tục mấy lần, anh cũng tập trung tinh thần được, đưa ý thức thẩm thấu vào trong giọt máu trắng kia.
Nhưng mà, ngay khi ý thức anh vừa chạm vào giọt máu màu trắng kia, trong linh hồn của anh cũng đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, một đường miệng cống gần như cũng bị mở ra, ngay sau đó, trái tim anh đập mạnh, máu tăng tốc chảy trong cơ thể, cả người nháy mắt sôi trào, vậy mà sự trao đổi chất lại tăng tốc không hạn chế!
“A…” Trương Gia Dịch bị dọa đến hô to một tiếng, sau đó lùi ý thức về, đột nhiên mở to mắt.
Có điều cho dù anh mở mắt thì vẫn cảm giác cơ thể mình xuất hiện tình trạng kỳ lạ, đầu tiên là cảm giác tinh thần sảng khoái, sau đó có một loại… một loại tinh lực quá vượng, giống như tăng lực lượng lên vậy.
“Mẹ nó, chuyện này rốt cuộc là sao?” Trương Gia Dịch phát điên, bị điện giật một chút mà liền xuất hiện chuyện quỷ dị thế này?/
“Hả? Không đúng, tay của tôi, má ơi, tay của tôi đâu…” Trong lúc lơ đãng, Trương Gia Dịch đột nhiên giơ cánh tay mình lên, anh thình lính phát hiện, tay phải của mình, ngay cả tay áo cũng không còn.
Anh vô cùng hoảng sợ cúi đầu xuống nhìn cơ thể chính mình một chút, nhưng làm gì còn cơ thể, hai chân của anh, bụng của anh, anh không nhìn thấy cơ thể mình đâu nữa.
“Tôi điên rồi…” Trương Gia Dịch bị dọa đến lông tơ cả người dựng đứng, mặc dù anh không biết mình còn lông tơ không, nhưng đúng là dựng lên, đồng thời anh chạy vào nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh có tấm gương.
Anh đứng trước gương, nhưng trong gương lại rỗng tuếch.
“Mình làm sao đây, là còn sống hay đã chết?” Trương Gia Dịch khóc không ra nước mắt, không phải chỉ dùng ý niệm nhìn thoáng qua giọt máu trắng kia thôi sao, thế nào làm làm cho mình biến mất rồi?
“Đúng rồi, ý niệm, dùng ý niệm nhìn lại!” Trương Gia Dịch đột nhiên nhớ tới mình còn ý niệm, cho nên lập tức dùng ý niệm nhìn về phía cơ thể mình.
“Hả? Cơ thể còn, dùng ý niệm nhìn thấy, chuyện này là sao?” Trương Gia Dịch khó hiểu, dùng mắt thường không nhìn được, nhưng dùng ý niệm lại thấy được.
“Tàng hình? Nhìn xuyên thấu?” Trong đầu Trương Gia Dịch đột nhiên nảy ra hai từ ngữ này, tình huống của anh bây giờ chính là tàng hình và nhìn xuyên thấu?
Anh đứng trước gương không nhúc nhích, từ đầu đến cuối trợn tròn mắt nhìn trong gương.
Ước chừng qua ba phút, trong gương léo lên, anh liền thấy chính mình, lúc cúi đầu xuống, cơ thể vẫn còn ở đó.
“Ha… ha ha ha.” Nhìn thấy cơ thể trở về, Trương Gia Dịch đột nhiên cười ha hả, anh cực kỳ chắc chắn, mình đã đột biến, dường như sau khi bị điện giật, thì như mở khóa gen, chẳng những có được ý niệm, còn có thể tàng hình, hình như còn tăng khí lực, quá trình trao đổi chất càng thêm nhanh chóng.
“Thử liều lần nữa xem!” Trương Gia Dịch khẽ cắn môi, lấy điện thoại di động ra đặt trên bàn, đồng thời dùng ý niệm phóng về phía giọt máu màu trắng.
Hự, cơn đau nhói lại truyền đến, mà khi mở mắt ra, đau đớn biến mất, cơ thể cũng biến mất.
Anh nhìn thoáng qua thời gian hiển thị trên điện thoại, tính toán xem có thể tàng hình được bao lâu.
Ước chừng chưa đến một trăm tám mươi giây, cũng chính là ba phút, cơ thể lại xuất hiện trong gương.
“Ọt ọt.” Có thể do quá trình trao đổi chất tăng nhanh, cảm giác đói bụng dấy lên, cực kỳ đói, đặc biệt muốn ăn.
Anh lập tức chạy tới giường của mình lật ra hai hộp mì ăn liền, xé ra cùng một lúc, dùng nước sôi ngâm hai bát.
Sau ba phút, liền ăn như chết đói, hai bát mì bị anh ăn sạch cả nước trong vài phút, có điều, anh vẫn cảm thấy đói gần chết.
Kí túc xá tổng cộng có bốn cái giường, dưới giường người khác còn có mì gói, anh lại lấy ra rồi ngâm dưới sáu bát, ăn đến buồn nôn nhưng trong bụng vẫn trống rỗng, còn chưa có cảm giác no, thậm chí ngảy cả dạ dày của anh cũng không căng ra.
“Mẹ nó, mình sai rồi, đây chẳng phải là quỷ đói ám thân à?” Trương Gia Dịch tiếp tục lục lọi trong phòng, bánh quy, sữa bò, xúc xích ăn liền đều bị anh ăn sạch không còn một mảnh.
Chịu giày vò hồi lâu, cuối cùng cơn đói cũng biết mất, nhưng vẫn cảm giác chưa ăn no, anh vẫn còn ăn được tiếp.
Nhưng anh cũng rất nóng lòng muốn tiếp tục thí nghiệm xem rốt cuộc bản thân còn có siêu năng lực gì, cho nên không vội vã ra ngoài đi ăn, mà sau một hồi ngẫm nghĩ, liền lôi máy lò xo kéo lực tay trong một góc hẻo lánh ra.
Máy lò xo kéo lực tay là sáu mươi cân, anh nắm chặt hai đầu, mạnh mẽ kéo “két” một cái, máy kéo tay sáu mươi cân kia vậy mà đứt phăng, mà anh cũng sơ sẩy, suýt chút thì bị lò xo gãy đâm vào mặt.
Anh bị dọa đến cả người đổ mồ hôi lạnh, cũng nhìn máy kéo lực tay biến thành hai đoạn, phải biết đây là lò xo, bình thường các nhân viên bảo vệ rèn luyện, kéo ra kéo vào một nghìn lần không gãy, thế mà vừa rồi mình lại có thể bẻ gãy nó? Vậy sức mạnh của mình bây giờ lớn cỡ nào?
Anh nuốt nước bọt, lại nhìn năm chiếc máy kéo tay, cầm lên nhẹ nhàng nắm chặt, không dám dùng quá nhiều lực, anh lại bắt đầu rút sang hai bên rồi lại tiếp tục kéo ra.
“Xoẹt!” Năm cái lò xo nhanh chóng bị anh kéo thẳng, nhưng mà đây là trong tình huống anh chưa bộc phát sức lực, nếu nhanh anh kéo nhanh, sợ rằng sẽ gãy mất.
“Phù! Ông đây thành thần rồi!” Trương Gia Dịch hưng phấn nhảy cẫng lên, chỉ dựa vào loại năng lực này, đám chó má Lý Thiết Trụ còn chẳng phải bị mình một quyền đánh ngã?
“Đúng, đi tìm anh ta, tìm anh ta làm thí nghiệm!” Vừa nghĩ tới Lý Thiết Trụ chế giễu mình, nói mình là rác rưởi, nói mình luyện mười năm nữa cũng không đủ xứng tầm với anh ta, Trương Gia Dịch tức đến muốn nôn ra máu.
Mà bây giờ, chính là thời điểm lấy lại danh dự!